Đã nửa tiếng trôi qua, kíp mổ vẫn chưa ra khỏi phòng
hội chần.
Tuy Trần Đức chưa từng làm bác sĩ, nhưng trong quá
khứ anh từng làm công việc phẫu thuật, cũng biết hội
chần trước ca mồ nhiều lắm là năm phút đồng hồ.
Mà bây giờ đã nửa tiếng rồi, rất không bình thường.
Anh cố dằn cơn giận trong lòng, đầy y tá đang chắn
trước cửa phòng xông vào trong:
“Các người đang làm gì vậy? Em gái tôi đang nguy
kịch, đã nửa tiếng trôi qua rồi sao còn chưa bắt đầu đi?”
Trần Đức bước lên phía trước, thấy kíp mổ không họp,
mà đang chơi điện thoại di động, nhất thời trong lòng bốc
lừa.
Tinh mạng Từ Hàm đang nguy kịch.
Vậy mà.
những bác sĩ này lại đang chối điện thoại?
Trần Đức không nổi giận mà được à?
Từ Hàm là người quan trọng nhất đối với anh, không ai
có thể sánh được với cô bé.
Cho dù anh có gặp phải bất trắc gi, Từ Hàm vẫn phải
an toàn tuyệt đốit
Có thể thấy được, lúc này Trần Đức phần nộ đến thế
nào, ánh mắt anh chỉ có rét lạnh.
Đi theo sau lưng, dủ Liễu Như Nguyệt có tốt tính đến
đầu chăng nữa cũng phải cau chặt đôi mày thanh tủ, thấy
những bác sĩ này thật sự quá đáng.
Trong phòng hội chẳn, các bác sĩ tất nhiên không ngờ
Trần Đức sẽ đột ngột xông vào, mọi bác sĩ đều đeo khẩu
trang y tế, nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng nhìn động
tác vội vã giấu điện thoại của họ cũng nhìn ra được, bọn
họ đang xấu hồ.
“Các người hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý đi,
giọng nói của Trần Đức hạ xuống rất trấm, chất chữa giận
dữ, sắp sửa bùng nó đến nơi.
Một bác sĩ có vẽ khá có tiếng nói đứng dậy giải thích:
“Thưa anh, không phải chúng tôi không mổ, chúng tôi đã
hội chấn xong xuôi cả rồi, nhưng mà.
Ngập ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Bác ải mố
chính còn chưa đến, chúng tôi không dám tùy tiện mó.
“Gi cơ?”
“Chưa đến?”
Tròng mắt Trần Đức tóe lữa: “Chưa đến mà các người
còn nói phải mố gấp?
*Thưa anh, xin bớt nóng, bác sĩ thấy Trần Đức sắp
phát hóa, vội văng sải bước đến, giải thích: