Trần Đức nhíu mày, theo thói quen lấy chai rượu ra đổ vào miệng, nhưng lại thấy đã hết, bèn chau mày lách qua Tiền Bình rời đi.
“Ê, bố mày đang nói chuyện với mày đấy”, Tiền Bình khó chịu, không ngờ cái thằng ma mới này lại dám ngó lơ cậu ta.
Cậu ta bước ra chặn đường của Trần Đức: “Đệch mợ, mày không nghe thấy à, mày chảnh lắm đúng không?”
Nói rồi, cậu ta vung tay đẩy Trần Đức.
Trần Đức cẩn thận lùi về sau, vỗ những vị trí mà Tiền Bình động vào, có vẻ như rất ghét bỏ.
Thấy Trần Đức chẳng ừ hử gì, Tiền Bình lập tức cười nói: “Vãi thật, sợ rồi à? Không thèm đánh trả luôn đấy? Tao tưởng mày ghê lắm cơ, ai ngờ lại là thằng vô dụng”.
Trần Đức không ra tay nên cậu ta lại tưởng là Trần Đức sợ.
Những người mới lúc trước bị cậu ta bắt nạt thì đều đánh trả lại, không ngờ cái tên này lại không dám làm gì luôn.
Cậu ta cho rằng Trần Đức sợ mình.
“Cái loại vô dụng như mày còn dám có mặt mũi nói mình là vị hôn phu của hoa khôi à, haha, đúng là cái loại cuồng dâm sinh hoang tưởng!”, Tiền Bình không nói với Trần Đức mà là nói cho tất cả mọi người.
“Đúng là cái loại nhà quê mắt toét, tao đã điều tra thông tin của mày rồi, cứ tưởng là dân quê bình thường thôi, nhưng mày cũng chẳng phải dân quê mà là một con chó thì đúng hơn đấy”.
Tiền Bình nói với vẻ ngông nghênh, cực kỳ phách lối, vô cùng đáng ghét, lại còn nói to, sỉ nhục Trần Đức ngay trước mặt mọi người để thể hiện ra mình thật đẹp trai và phong cách.
“Tới đây, tới đây, cái loại vô dụng như mày chắc thiếu tiền lắm, quỳ xuống gọi tao là ông nội mười lần thì mười nghìn này sẽ là của mày!”, Tiền Bình móc ra một xấp tờ một trăm đồng: “Nhanh lên, cơ hội chỉ có một, không nắm là mất này!”
“Đủ rồi!”
Lúc này, Lâm Dao đột nhiên bước ra: “Tiền Bình, cậu câm miệng đi!”
Lâm Dao không nhịn được nữa, cô không cho phép ân nhân, anh hùng của mình bị sỉ nhục như thế.
Bao nhiêu năm qua, cô một mực đi tìm Trần Đức, đêm ngày mong ngóng, đã không biết bao nhiêu đêm mơ cô thấy cảnh tượng năm đó.
Mỗi khi cô sợ hãi thì đều nghĩ đến Trần Đức, như vậy cô lại kiên cường hơn.
Trần Đức đã trải qua sinh tử, có lẽ không quan tâm đến sự sỉ nhục của người khác.
Nhưng,
Cô quan tâm!
Cô không cho phép loại như Tiền Bình sỉ nhục anh!
“Lâm Dao, cậu tránh ra đi, đây không phải việc của cậu.
Tôi chỉ đang hảo tâm giúp cậu dọn dẹp một đứa vô lại muốn dính vào hai cậu thôi mà”, thấy Lâm Dao, Tiền Bình lại mỉm cười nịnh nọt.
“Cút!”
Lâm Dao lạnh lùng nói: “Chúng tôi không cần loại như cậu”.
“Lâm Dao, cậu muốn bảo vệ cái thằng vô dụng này à?”, Tiền Bình ghen tuông, nói lớn: “Cái loại nhà quê khố rách áo ôm này xứng đáng để cậu bảo vệ ở điểm nào chứ?”
“Cậu…”
Lâm Dao đang định nói thì Trần Đức đã đột nhiên từ sau lưng cô bước ra: “Người đẹp, đừng chấp cái loại này, tức giận với cậu ta là tự làm hại bản thân đó”.
“Chúng ta đi thôi”.
Trần Đức lại muốn rời đi nữa, vì không muốn nói nhiều với bọn trẻ trâu.
Anh còn đang vội đi tìm rượu đây.
“Đi?”
Tiền Bình vốn muốn sỉ nhục Trần Đức một phen là xong, ai mà ngờ Lâm Dao lại bước ra khiến cậu ta hoàn toàn giận dữ.
Cứ thế bỏ qua cho Trần Đức sao.
Không thể được?!
Cậu ta tiếp tục chặn lại Trần Đức: “Bố mày chưa cho phép mà loại vô dụng nhà mày đã dám đi rồi à?”
“Tôi khuyên cậu nên cút xa một chút”, Trần Đức nói.
“Cút? Haha, mày có tư cách bảo tao cút sao? Rác rưởi!”, Tiền Bình kiêu ngạo nói: “Còn bảo tao cút, mày nghĩ mày có thực lực đủ để bảo tao như thế à?”
Trần Đức có chút tức giận, nhìn chằm chằm Tiền Bình.
Bọn trẻ ranh gây sự thì anh cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu cứ dây dưa mãi thì anh cũng