Hình ảnh này, chỉ cần là người bình thường đều biết
nó có ý nghĩa gì.
Sắc mặt của những người đó cực kỳ cổ quái.
Nhìn về mặt tự mãn của Khâu Kiệt, giống như đang
nhìn một kè ngốc.
“Giáo sư Khâu, ông có chắc cô bé đó đã chết
không?”, đội trường Trương hòi.
“Đương nhiên.
.
”, Khâu Kiệt chưa kịp nói hết câu thì
đã kịp nhận thấy đội trường Trương và hai bác sĩ có gì đó
không đúng, hắn bất giác quay đầu lại nhìn các thiết bị
trong phòng mổ.
Trong phút chốc, những lời hắn chưa nói ra liền trôi
ngược lại vào trong.
Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm
cành tượng này.
Tất cả các dụng cụ máy móc đều đang sáng trưng!
Hơn nữa toàn bộ đều hoạt động bình thường, không
có gì khác lạ!
Trong phòng phẫu thuật, máy móc thiết bị đều đang
nhấp nháy ánh sáng xanh.
Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự sống.
Là một giáo sư y khoa, hơn nữa còn là một giáo sư y
khoa ở tuổi bốn mươi, sao Khâu Kiệt có thể không hiểu
những tia sáng này tượng trưng cho điều gì.
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Khâu Kiệt chạy đến trước thiết bị monitor kia, cần
thận xem xét các chỉ số khác nhau trên đó, rồi lại đi đến
bên cạnh Từ Hàm để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô
bé bằng các thù pháp chuyên nghiệp.
Tất cà trạng thái đểu nói cho hắn biết.
Cô bé chưa chết!
Hơn nữa phẫu thuật đã thành công.
Các chỉ số ổn định đến mức không thể ổn định hơn!
“Chuyện này sao có thể…”, Khâu Kiệt không dám tin,
lẽ nào nam thanh niên kia thật sự có thể kéo cô bé từ quỷ
môn quan trở về sao?
Không chỉ hắn mà hai bác sĩ khác cũng không thể
tin được.
Bọn họ đã đích thân tham gia vào ca phẫu thuật cho
cô bé, khi tất cà các cơ quan của cô bé có dấu hiệu suy
kiệt.
Trong tình huống này, cho dù thần thánh có đến cũng
không cứu được.
Hai người nhà của bệnh nhân không hiểu thiết bị máy
móc thể hiện điều