Suy nghĩ của Đàm Thu trờ về hiện thực, cậu ấy ép buộc bản thân đè nén hình ảnh nhục nhã trong tâm trí xuống.
Sau nhiều năm trôi qua, Đàm Thu vẫn hơi sợ Trương Tử Đằng.
Nhưng…
Cậu ấy vẫn luôn ghi nhớ những lời của Trần Đức nên không hề lùi bước, nói tiếp:
“Tao đã nói rồi, không ai được phép tới gần!”
“Cái gì?” vệ sĩ hoàn toàn không ngờ, đối mặt với Trương Tử Đằng mà Đàm Thu lại dám từ chối.
Thằng nhóc này lấy đâu ra dũng khí vậy.
Tên vệ sĩ thắc mắc có phải mình nghe nhầm không: “Mày nói lại lần nữa thử xem?”
“Mày điếc à?”
Đột nhiên, Đàm Thu hét lên: “Tao nói, không ai được phép lại gần một bước, trừ khi giẫm lên ngươi ông đây!”
“Mẹ nó, mày nghe thấy chưa?”
Đột nhiên Đàm Thu hét lớn khiến mọi người giật mình, hai tai tên vệ sĩ kêu ong ong, hắn ta vội vàng bịt chặt lỗ tai, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Mẹ nó, mày điên rồi, dám quát tao?”
Hắn ta giơ tay lên định tát vào mặt Đàm Thu, giống như vừa tát nam sinh lúc nãy.
Chỉ là…
Tay của hắn mặt Đàm Thu thì
Chỉ là…
Tay của hắn ta còn chưa kịp chạm tới mặt Đàm Thu thì đã bị Đàm Thu túm chặt.
Sau đó, một cú đâm giáng xuống giữa sống mũi của hắn ta.
Tên vệ sĩ lập tức chảy máu mũi, hắn ta cong người, giơ tay bịt chặt mũi, vết thương đau đến mức ngạt thở.
Một quyền này khiến mọi người sỢ choáng váng.
“Đàm Thu điên rồi sao? Vậy mà dám đánh người của Trương Tử Đằng”.
“Tên nhóc này thật không biết tròi cao đất rộng là gì!”
“Tiêu rồi, hôm nay chắc chắn cậu ta sẽ bị phê ở đây!”
Âm thanh xì xầm bàn tán vang lên, không ai ngờ Đàm Thu – người lúc trước vốn chỉ là một tên vô dụng, hễ gặp chuyện là run như cầy sấy lại vì một câu nói của tên Trần Bát Hoang kia mà đối nghịch với Trương Tử Đằng.
Việc này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Trương Tử Đằng cũng cau mày, nhếch mép cười: “Thú vị!”
Gã đẩy đám vệ sĩ trước ngươi ra, bước đến đối diện Đàm Thu: “Ai cũng bảo cậu là đồ vô dụng, không ngờ hôm nay gặp mặt lại không tệ như