Trần Đức mặc kệ tên đần này, anh đi thằng ra khỏi biệt thự, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi ngươi.
“Tử Đằng, con sao rồi?” mẹ Trương Tử Đằng chạy đến, đau lòng nhìn con trai: “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con, giờ mẹ đi báo cảnh sát, mẹ nhất định sẽ khiến thằng đó không chốn dung thân”.
“Mẹ, mẹ phải giúp con giết hắn”, Trương Tử Đằng âm u nói.
“Đúng là đồ vô dụng”, Trương Tử Ngọc xem thường: “Chỉ một người mà cũng cản không được, còn không biết xấu hổ xưng là cậu chủ nhà họ Trương, ngày thường bảo em chịu khó luyện võ, em không nghe, giờ đã thấy ngu chưa?
Đối phó vói Trần Đức, bọn họ có thể đứng cùng một chiến tuyến, nhưng hết chuyện, Trương Tử Ngọc lại bắt đầu nhắm vào Trương Tử Đằng.
Trong chuyện kê thừa gia nghiệp, cả hai vốn là kình địch.
“Anh…”
“Bố!”
Trương Tử Đằng vừa định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, Trương Hân Nhiên bỗng kích động chạy về phía biệt thự.
Mọi ngươi giật mình kinh ngạc.
Bọn họ cứ cho rằng Trương Hân Nhiên gặp phải chuyên gì rồi, vô thức nhìn vào trong biệt thự, nhưng khi thây rõ tình huống bên trong, tất cả không khỏi trỢn tròn mắt.
Cả đám người đứng đờ ra ngoài cửa.
Bởi vì trong biệt thự, Trương Thiên Dương vốn sắp chết giờ lại nhúc nhích.
Không chỉ nhúc nhích, tiếp theo đó, ông ta từ từ ngồi dậy.
Sao có thể?
“Không thể nào!”
Hai mắt Hồng Trung Hà dại ra, không ngừng lắc đầu, ông ta cho rằng mình hoa mắt, nên lập tức đưa tay dụi mắt.
Sắc mặt Trương Tử Đằng cùng Trương Tử Ngọc hết
sức khó coi.
Sao lão già kia lại tỉnh?
Mẹ của hai người họ cũng lộ vè kinh ngạc, thật sự không nói nên lời.
Duy chỉ có Nhan Như sơ cùng Quan Hổ là hấp tấp xông vào biệt thự.
“Anh Dương!”
“Thiên Dương!”
“Bố!”
Quan Hổ, Nhan Như sơ, Trương Hân Nhiên cùng chạy đến bên giường với vẻ mặt kích động.
Giò phút này, trong đầu ba người bất giác hiện lên bóng lưng chàng thanh niên vừa rồi.
Lạnh lùng, cô đơn, tẻ nhạt.
Quan Hổ vô cùng hối hận, ông ta biết Trần Bát Hoang là hi vọng duy nhất cứu tỉnh Trương Thiên Dương, nhưng ngay thòi khắc mấu chốt, ông ta lại không tin anh, và cũng không đứng ra bênh