Sự tức giận của Trương Thiên Dương, bọn họ chịu không nổi!
Nêu không có sự ủng hộ của Trương Thiên Dương.
Biệt thự, siêu xe, du thuyền, ngưòi đẹp của bọn họ, toàn bộ đều sẽ biến mất.
Tất cả mọi thứ của bọn họ đều nằm trong tay Trương Thiên Dương, chỉ cần một lời nói của ông ta thì mọi thứ
sẽ trở thành dĩ vãng.
“Bố, đừng mà, con sai rồi!”, Trương Tử Đằng cũng quỳ xuống, gã không dám tưởng tượng, sau khi không còn những thứ đó thì cuộc sống sẽ vô vị đến nhưòng nào.
“Hừ”.
Trương Thiên Dương mặc kệ bọn họ, quay đầu lại nhìn Hồng Trung Hà: “Còn ông nữa!”
Hồng Trung Hà run lên vì sợ hãi.
“Bọn chúng còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi đi, ông thân là Thái sơn Bắc Đẩu trong lĩnh vực y tế của thành phô Tần, cũng không nhìn ra nguyên do sao?”
Bình thường, Trương Thiên Dương rất tôn trọng Hồng Trung Hà, đối xử với vị bác sĩ già giống như bậc tiền bối, nhưng hôm nay, ông ta cực kỳ không khách sáo:
“Một đám vô dụng xem thường ngưòi khác, nghe cho rõ đây, lập tức đi tìm thần y cho tôi!”
“Cho dù có phải lật tung cả thành phố Tần này lên, cũng phải tìm bằng được!”
“Nêu như không tìm được thì khi tôi chết, các ngươi đừng hòng lấy được xu nào, đều cút khỏi đây làm ăn mày cho tôi!”
Trương Thiên Dương nghiến răng nghiên lợi quát mắng hai đứa con trai, hai bà vỢ trẻ của ông ta và Hồng Trung Hà.
Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tình hình sức khỏe của bản thân thế nào, ông ta hiểu rất rõ.
E là, nhiều nhất ông ta chỉ còn có ba ngày!
Trong vòng ba ngày, nếu không tìm thấy Trần Bát Hoang, ông ta ta chắc chắn sẽ chết!
Thion Di nAi ninn rtiinn I o i +i í’r’ ninn
Trương Thiên Dương nổi giận đùng đùng, loại tức giận này, bọn họ chưa từng nhìn thấy, ngũ quan gần như sắp co rúm lại một chỗ, có thể tưởng tượng được ông ta tức giận đến mức nào.
Ông ta không chỉ tức giận vì bản thân ông ta sắp chết mà còn tức giận vì hai đứa con trai của mình không coi ngươi khác ra gì.
Người như Trần Bát Hoang có y thuật