Bát Gia Tái Thế

Chương 207


trước sau


Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm tới ánh mắt xung quanh.

Cậu chỉ đưa tay lên ôm lấy Hoa Lộng Ành, để mặc cho cô phát tiết tâm trạng của mình.
Ban đầu, Diệp Thiên quay trở về Thủ Đô chỉ để hoàn thành lời hứa năm xưa.

Nhưng theo như cậu thấy, dù sao cũng đã chín năm trôi qua, năm đó Hoa Lộng Ành cũng chỉ là một cô gái chín tuổi, giò đã hiểu biết hơn nên không còn giống như xưa nữa và có thể tình cảm đối với cậu vẫn còn nhưng cũng không còn sâu sắc như lúc đầu.
Thê nhưng lúc này, khi tâm trạng của Hoa Lộng Ảnh bộc phát thì cậu mới biết cậu đã sai hoàn toàn nên cảm thây áy náy vô cùng!
Một lúc lâu sau, Hoa Lộng Ảnh mới dần bình tĩnh lại, co cụm trong vòng tay của Diệp Thiên không chịu buông ra.

Bờ vai cô khẽ run rẩy.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm nưốc mặt.

Nữ thần lạnh lùng lúc này giống như một cô bé không có nơi để về, đau lòng và mất thần hồn.

“Anh Diệp, thật sự là anh sao?”
Cô túm lấy tay áo Diệp Thiên tựa như nằm mơ.

Đây chính là cách gọi hồi nhỏ cô dành cho cậu.
Diệp Thiên khẽ giơ tay, đặt lên mái tóc cô và vuốt ve.
“Tiểu Ảnh, là anh!”
“Anh trờ về rồi!”
Anh khẽ lấy cái khoen lon từ trong tay Hoa Lộng Ảnh và nói với giọng kiên định.
“Anh đã từng hứa sau này lớn lên sẽ cầm chiếc nhẫn này đi tìm em!”
“Giờ đây, anh – Diệp Thiên xỉn thề, mong em một đòi phồn hoa!”
“Hứa cho em vinh hoa một đời”.
Một câu nói đơn giản, đơn thuần, nhưng lại chứa đựng niềm tin trong vô số ngày đêm của Diệp Thiên, chứa đựng nỗi nhớ thương cậu gửi gắm cho Hoa Lộng Ảnh.
Đứa trẻ năm đó chưa từng quên, vị vua bất bại hôm nay lại càng không quên.
Hoa Lộng Ành ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiên, cô đã vô số lần thấy cảnh tượng này trong mơ, nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì đều chỉ có thất vọng và nước mắt.
Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng đã đợi được, không còn là chiếc giường lạnh băng, không còn là căn phòng ngủ trống trải, ngươi ngồi trước mặt cô bây giờ là một người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.
Cô không hề nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù cách chín năm, cái ôm của Diệp Thiên vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt, giọng nói của Diệp Thiên, và cả cách gọi “Tiểu Ảnh” thuộc về riêng Diệp Thiên, đều đủ để chứng minh đây là “anh Thiên” của cô.
“Em biết mà anh Thiên của em sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ đến tìm em, cuối cùng em cũng đợi được ngày này”.
Hoa Lộng Ành giật lại khoen lon, lại đeo vào tay, giống hệt cô bé tùy hứng ngang ngược ngày xưa, khiến Diệp Thiên vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Lúc này, Hoa Lộng Ành đột nhiên vươn bàn tay nõn nà ra.
“Đã hứa là anh sẽ cho em vinh hoa một đời, không
được lật lọng đâu”.
Nhìn động tác quen thuộc này, Diệp Thiên cười khanh khách.
“Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn dùng chiêu này?”
“Đương nhiên rồi”.
Hoa Lộng Ành không cho phân trần, trực tiếp kéo tay Diệp Thiên, ấn ngón cái vào nhau, lần này móc nghoéo chính là một đòi một kiếp.

Tất cả mọi người trong giảng đường bậc thang đều ngơ ngác nhìn hai ngươi, không chớp mắt.
Từ cuộc nói chuyên của Diệp Thiên và Hoa Lộng Ành, họ có thể biết được Hoa Lộng Ành đã đợi Diệp Thiên rất lâu, nhưng họ không hiểu rốt cuộc Diệp Thiên có tài đức gì mà có thể khiến Hoa Lộng Ảnh chung thủy như vỢ đợi chồng về nhà.
Nhìn kiểu gì Diệp Thiên cũng không phải công tử nhà giàu, những cậu âm đẳng cấp mà họ quen biết cũng không có ai tên Diệp Thiên, Hoa Lộng Ành sao lại phải lòng một tên nhóc thê này, hình như còn hứa hẹn chuyên cả đời?
Kinh ngạc qua đi Kim Nhân Hi định thần lại, nhìn thấy Hoa Lộng Ành ngả vào bên cạnh Diệp Thiên, ngoan ngoãn cứ như cô vỢ nhỏ, cậu ta suýt nữa thì tức đến nổ phổi.
“Cô Lộng Ảnh”.
Cậu ta khụ một tiếng, trầm giọng nói: “Cô Lộng Ành, tôi không muốn làm phiền hai người đoàn tụ, nhưng cậu bạn này, vừa nãy cậu tùy tiện vứt trả đồ của tôi, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”.
Cậu ta chỉ chiếc dây chuyền kim cương trên đất, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.
Diệp

Thiên liếc cậu ta một cái, mỉm cười, loại nhân vật nhỏ bé vớ vẩn này cậu đâu có thời gian để ý?
Nhưng Hoa Lộng Ành lại đột nhiên ngoảnh đầu, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, ngay lập tức khiến Kim Nhân Hi sững sờ.
“Kim Nhân Hi, anh là cái thá gì mà cũng dám đòi anh Thiên của tôi giải thích với anh? Cho anh mười giây biến khỏi tầm mắt tôi, còn nói vớ vẩn thì tôi sẽ khiến anh không ra khỏi thủ đô được”.
Giọng Hoa Lộng Ảnh không lốn, nhưng từng từ từng chữ lại như búa nện, đều nện vào tim Kim Nhân Hi.
Vẻ mặt Kim Nhân Hi ngập tràn sỢ hãi, cậu ta không dám tin chẳng qua chỉ đòi Diệp Thiên giải thích thôi mà Hoa Lộng Ành lại nói sẽ khiến cậu ta không ra khỏi thủ đô được, cậu ta không thể tưởng tượng, nổi nếu cậu ta làm Diệp Thiên bị thương thì Hoa Lộng Ành liệu có hủy diệt cả nhà họ Kim không?
Cậu ta còn định nói gì nữa, thấy Hoa Lộng Ành đưa mắt qua, cậu ta không thể chịu được áp lực này, nhanh chân chạy ra khỏi giảng đường.
Mặc dù cậu ta là cậu chủ hàng đầu ở Kim Lăng, nhưng cậu ta cũng vô cùng rõ ràng ở trước mặt Hoa Lộng Ành, cậu ta chằng qua chỉ là loại hàng hạng hai, nhà họ Kim ở Kim Lăng xưng hùng, nhưng nhà họ Hoa thì chỉ cần một tuần đã có thể phá tan tành, đây chính là cái gốc lớn mạnh của gia tộc giàu có hàng đầu thủ đô.
“Tiểu Ảnh, em vẫn hung dữ như vậy”.
Diệp Thiên lùi về sau một chút, vờ vịt sỢ hãi.
“Đáng ghét, anh Thần, toàn là anh dạy em mà.


Lúc không muốn tốn nước bọt thì trực tiếp đe dọa”.
Nghe vậy Diệp Thiên hơi mất tự nhiên hắng giọng mây tiếng, cậu đã dạy Hoa Lộng Ành nhiều thứ, nhưng ai mà ngờ được Hoa Lộng Ảnh cái tốt không học được mấy mà cái xâu lại nhớ hết.
Hoa Lộng Ành nghịch ngỢm cau mày, trong lòng cũng vô cùng xúc động, dáng vẻ nghịch ngỢm, thả lòng này của cô đã chín năm rồi chưa từng xuất hiện.
Tất cả sự dịu dàng, đáng yêu của cô chỉ thể hiện vì chàng thanh niên trước mặt, dù là Diệp Tinh cũng không nhận được chút âm áp nào của cô.
Hai người nói chuyện mấy câu, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên sầm mặt, nói với Diệp Thiên: “Anh Thiên, anh về rồi vậy phía nhà họ Diệp… anh định ứng phó thê nào?”.
Gương mặt cô mang theo chút lo lắng, mặc dù Diệp Thiên về rồi, nhưng từ lâu đã không còn là thiên tài năm xưa nữa, võ mạch trong cơ thể đã bị phế, võ công mất hết, hơn nữa mất đi sự bồi dưỡng của nhà họ Diệp, chín năm sương gió qua đi, e là cũng không khởi sắc mây.
Trong lòng cô chưa bao giờ để ý xuất thân, bản lĩnh của Diệp Thiên, cô thích chính con ngươi cậu, nhưng cô biết trong lòng Diệp Thiên chắc chắn có khúc mắc với nhà họ Diệp.
Hơn nữa một khi nhà họ Diệp biết Diệp Thiên còn sông lại còn đến thủ đô, e là cũng sẽ có hành động, với năng lực hiện tại của Diệp Thiên căn bản không thể bảo vệ được bản thân, đây chính là nguyên nhân cô lo lắng.
“Anh chưa từng nghĩ làm thế nào”.
Diệp Thiên cười nói: “Nhưng hôm qua anh đã gặp mẹ anh, bà ấy bảo anh hôm nay về nhà họ Diệp với bà ấy”.
“Cô ư?”, Hoa Lộng Ảnh nghe vậy thì cuối cùng cũng
thở phào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện