Lúc này,
Phi Ưng, Phi Ưng, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt.
Ngay lập tức.
Đồng tử của hắn tràn ngập vè kinh hãi và kinh hãi!
Làm thê nào mà.
.
Khuôn mặt trước mắt.
Hắn sẽ không thể quên.
Chết cũng không thể quên! !
Sáu năm trước.
Chính vì người này mà hắn phải từ biên cương trờ về, làmvệ sĩ riêng!
Trước khi Phi ưng kịp phản ứng, Trần Đức đã dùng sức bóp vào lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay Phi ưng run lên, năm ngón tay vô tình buông lỏng.
Con dao găm cong rơi khỏi tay hắn, Trần Đức liền bắt lấy nắm trong tay.
Sau đó.
Xoay tay đâm một nhát!
Phun!
Con dao găm đột ngột xuyên qua vai Phi ưng
“A!”
Phi ưng kêu lên một tiếng thét điếc tai, kinh hãi nhìn con dao găm trên vai, trong mắt hiện lên vè sỢ hãi.
Tất cả diễn ra quá nhanh, chỉ gần ba mươi giây.
Khi hắn ta hét lên, mọi ngưòỉ đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Phi ưng hung hãn mà mọi ngưòi thấy lúc nãy, bây giò lại nửa quỳ trên mặt đất, một tay che vai.
Từ những kẽ hờ giữa những ngón tay che phủ vai, những tia máu ứa ra.
Lúc này
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Chuyện gì đã xảy ra?
Cao Lâm, Khương sơ Nhiên, Trần Lập, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải, ai ai cũng choáng váng và đầy kinh hãi.
Miêu Triều Hải ban đầu khá sỢ hãi, nhưng khi nhìn
thây con gái vẫn ổn, trái tim đang căng thẳng của ông đã nhẹ nhõm hơn.
Phi ưng quỳ xuống bên cạnh Cao Hiểu Nguyệt, Cao Hiểu Nguyệt sỢ hãi hét lên, dưới đủ loại áp lực, cuối cùng bà ta cũng không chịu nổi mà ngất đi, bất tỉnh.
Miêu Tiểu Thanh đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng hét, cô vốn đã bị thương, nghi ngờ mở mắt ra lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
“Đừng sỢ, anh ờ đây.
”
Trần Đức nói nhò bên tai