Sắc mặt Cao Lâm, Khương sơ Nhiên, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những ngươi khác càng thêm tái nhợt, như thể bị quét một lốp sơn trắng, bọn họ quỳ trên mặt đất, không dám nói lời nào.
Lúc này, bọn họ nghĩ đến những lời xúc phạm Trần Đức trước đây, những hành động coi thường Miêu Tiểu Thanh và xem cô như một bình hoa di động.
Bọn họ chỉ phải quỳ xuống.
So với Diệp Phàm thì tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần!
Diệp Phàm, hoàn toàn trở thành kè tàn phế rồi!
Trần Đức yên lặng nhìn những người này, vẻ mặt bình tĩnh như cũ, máu anh nhìn thấy quá nhiều rồi.
“Diệp Phàm… tao vốn là chỉ muốn dạy cho mày một bài học, không muốn khiến mày tàn phế”.
Trần Đức nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
Mặc dù tên này rất đáng ghét.
Nhưng…
Cũng không đến nỗi anh phải ra tay nặng như vậy.
“Chỉ tiếc là bô mày không biết tốt xâu.
Vừa đến đã muốn biến tao thành kẻ tàn phế, ý nghĩa của tàn phê mày hiểu không? Chính là giống như mày bây giờ”.
Trần Đức nói rất chân thành, những gì anh nói quả thực không hề sai.
Diệp Thê Long không chỉ muốn biến anh thành người tàn phế.
Mà còn muốn lấy mạng anh.
Từ ánh mắt của Diệp Thê Long, anh cảm nhận được
một luồng sát khí.
Cho nên, anh phải dạy cho Diệp Thê Long một bài học nhớ đời, không thể nào quên.
Hơn nữa…
Trần Đức sẽ không hề động đến Diệp Thế Long.
Mà sẽ khiến Diệp Thê Long