Từ nhỏ đã là con nhà khuê các, lại được bảo dưỡng cực kỳ tốt, làn da trắng mịn không tỳ vết, lông mày lá liễu, dáng người thon thả khoác lên bộ váy đỏ cực kỳ bắt mắt.
Đứng chắn trước ngưòi Trần Đức, cô thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Khi Cao Lâm, Khương sơ Nhiên, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những ngưởỉ khác nhìn thấy Trương Hân Nhiên, sắc mặt bọn họ liên tục thay đổi.
Sao tên quê mùa này lại quen Trương Hân Nhiên được chứ?
Quan trọng nhất là Trương Hân Nhiên còn không tiếc tính mạng để bảo vệỉ
Suy nghĩ sau này sẽ tìm Trần Đức báo thù của bọn họ bỗng nhiên rơi xuống đáy vực.
Trương Hân Nhiên, địa vị của cô còn cao hơn cả
Diệp Phàm!
Bầu không khí lại yên lặng như mọi khi, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở cực kỳ nặng nhọc.
Diệp Thê Long chĩa súng về phía Trương Hân Nhiên, mắt ông ta hơi nheo lại, nghiến răng nói:
“Hân Nhiên, cháu nhìn Diệp Phàm mà xem, nó đã thành thê nào rồi?”
“Nó bị tàn phê rồi, tàn phê rồi, cháu biết không?”
“Cháu biết”.
Trương Hân Nhiên bình tĩnh đáp, vì có cầu nối là Diệp Thê Long, cô và Diệp Phàm cũng có chào hỏi qua lại vài lần.
Với sự kiêu ngạo của hắn ta, tính tình chẳng khác gì Trương Tử Đằng, nhìn thấy chuyện này xảy ra, cô không hề kinh ngạc!
Cho dù không có Trần Bát Hoang thì còn có Trần Cửu Hoang, Trần Thập Hoang…
“Nhưng…Trần Bát Hoang…tính mạng của Hoang gia, cháu nhất định phải bảo vệ!” khuôn mặt xinh đẹp của Trương Hân Nhiên đanh lại, ánh mắt kiên định, không hề có ý thương