“Vâng, cậu Trần, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời của cậu!”
Lúc này, khi Trương Thiên Dương đối mặt với Trần
Đức, không biết sao trong lòng luôn có cảm giác run rẩy.
Loại cảm giác này chỉ có ba mươi năm trước, khi ông ta còn là một cậu nhóc mới ra đời, lần đầu tiên lên thành phô mới có loại cảm giác như này.
Khi đó, toàn là nỗi sợ hãi về thành phố, về tương lai.
Nhưng lần này.
Lại là đối với Trần Bát Hoang!
“ừf như vậy đi”.
Trần Đức không có nhiều điều để nói với Trương Thiên Dương, điều quan trọng nhất là bảo ông ta đừng bám riết lấy anh.
“Cậu Trần!” Trương Thiên Dương đột nhiên lên tiếng, lo lắng hỏi: “Cậu có thể để lại thông tin liên lạc được không?”
Chính vì không có thông tin liên lạc nên mới dẫn đến việc tìm được tin tức của Trần Đức lâu như vậy.
Phải biết rằng, thế lực của nhà họ Trương cực kỳ lớn!
Ngay khi mệnh lệnh được truyền xuống, toàn bộ gia tộc, tập đoàn, mạng lưới tình báo và tất cả quan hệ liên quan đến Trương Thiên Dương sẽ bắt đầu hoạt động ngay lập tức.
Trước đây, khi tìm người, Trương Thiên Dương cảm thấy đợi một hai ngày cũng chả sao cả.
Nhưng lần này, ông ta thực sự hiểu ý nghĩa của câu một giây bằng một năm!
ông ta không muốn mất liên lạc với Trần Bát Hoang một lần nữa!
“ĐƯỢC”.
Trần Đức sao cũng được, hai người lưu lại sô điện thoại của nhau.
“Cậu và Sửu gia có ơn cứu mạng tôi.
Sau này có việc gì cần sai khiến, xin cậu cứ phân phó!”, Trương Thiên Dương thận trọng nói: “Chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ cô gắng hết sức!”
“Được”.
Trần Đức nói một tiếng đồng ý, không nói gì thêm nữa, lên xe của Miêu Tiểu Thanh rồi rời đi.
Khó khăn lắm mới được nghi một ngày, cho nên Trần Đức sẽ không đến biệt thự của Tống Ngữ Yên mà bảo Miêu Tiểu Thanh đưa anh trở lại căn nhà mà anh đã thuê.
“Tiểu Thanh, lần sau gặp nhé”, Trần Đức xuống xe, mỉm cười chào tạm biệt Miêu Tiểu Thanh rồi quay người rời đi.
“Trần Đức”.
Nhìn thấy bóng lưng Trần Đức rời đi, Miêu Tiểu Thanh không khỏi hét lên một tiếng, Trần