Trong đó.
Có một cây kim bạc khiến Trần Đức chú ý.
Nói là kim bạc, nhưng thật ra toàn thân nó đen kịt, như bị ngâm trong mực, trên thân kim nhỏ bé còn được khắc một hoa văn mỉm cười.
Nếu không xem kỹ những họa tiết này thì hoàn toàn không thể tìm thấy chúng.
“Tử kim!”
Nhìn thấy cây kim màu đen này, Trần Đức bất giác thốt lên một tiếng.
Cây Tử kim này, Trần Đức đã nghe Sửu gia nhắc đến nhiều lần, cây kim này có độc tính cao, nó được Sửu gia tạo ra bằng cách sử dụng hơn hai ngàn loại chất độc kết hỢp với nhau bằng một phương pháp đặc biệt.
Ai bị nó đâm, chắc chắn sẽ chết!
Nó đã được Sửu gia sử dụng như một vũ khí ẩn.
Không biết bao nhiêu người đã mất mạng dưới mũi kim này.
Trần Đức không ngờ Tử kim lại nằm trong chiếc hộp gỗ này, anh cầm cây kim lên nhìn trái nhìn phải: “Không biết nó có thực sự thần kỳ như Sừu gia đã nói hay không”.
Anh cẩn thận cầm cây Tử kim trên tay, sau khi quan sát kỹ lưỡng liền đặt nó sang một bên.
Trần Đức đã hạ quyết tâm, nếu có cơ hội anh nhất định phải thử sự thần kỳ của cây Từ kim này.
Ngay sau đó, anh kiểm kê hết một lượt những thứ còn lại, đa sô đều là những thứ nhỏ bé kỳ lạ, ngoài ra còn có một sô lọ thuốc và những loại thuốc tương tự, thuốc độc cũng có, thuốc cứu người cũng có.
Tổng cộng mười hai lọ, mỗi lọ đều được ghi tên, Trần Đức chỉ cần nhìn là biết cách sử dụng thế nào.
Sau khi thu dọn đồ đạc bên trong chiếc hộp gỗ, cuối cùng, anh mới cầm lấy lá thư của Sửu gia mở ra xem:
“Bát Hoang, tôi tin rằng khi cậu đọc được bức thư này thì tôi đã đi đến một thế giới khác, âm dương cách biệt, bảo trọng!”
Chỉ một câu duy nhất.
Chỉ có một câu đơn giản như vậy.
Không có lời dặn dò nào cả.
Nói cách khác, cần dặn dò thì ông ta đều đã dặn dò Trần Đức trước rồi, bức thư này