Thậm chí, gã lười phải đôi co với bọn họ.
Vừa dứt lời liền ra tay.
“Bốp!”
Một đấm nện thẳng vào người Tống Ngữ Yên khiến cô ấy gục ngã ngay tại chỗ.
Đúng, trước mặt gã áo đen, cô ấy muốn chết cũng là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Ngay sau đó, Diệp Khánh Ngôn vừa định ra tay thì gã áo đen đã đánh về phía cô ấy, chỉ với một chiêu đã khống chế được Diệp Khánh Ngôn.
Hai tay cô ấy bị còng lại.
Gã áo đen nâng cằm Diệp Khánh Ngôn lên, thờ ơ nói: “Cô em cũng xinh đấy, chịu làm nô lệ cho anh, anh tha em một mạng”.
Phía sau lớp mặt nạ, ánh mắt gã áo đen lóe lên sự tham lam khi nhìn Diệp Khánh Ngôn.
À đàn bà này hợp khẩu vị gã.
Cao gầy.
Xinh đẹp.
GỢi cảm.
Bất kể là dáng người hay gương mặt cũng đều lộ rõ sự thành thục, dưới cơn mưa, càng khiến người ta say mê.
Nêu như bồi dưỡng thành nô lệ, chắc chắn sẽ là thứ đồ chơi thú vị.
“Mơ tưởng!”
Diệp Khánh Ngôn chịu đựng đau đớn ở bụng, đáp lại gã bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tuy cô ấy là thư ký của Tống Thiên Vũ, nhưng sự trong sạch của con gái đối với cô ấy cực kỳ quan trọng, thê nên
cho đến hôm nay, cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào.
Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa trao cho ai.
“Ồ?”
Gã áo đen bóp mặt Diệp Khánh Ngôn: “Cứng đầu à, có điều anh không thích ngựa hung hãn”.
Gã nhấc tay lên, dao găm trong tay kề sát mặt Diệp Khánh Ngôn: “Da em rất đẹp, nếu bị rạch nát thì sao nhỉ?”
Vừa nói, dao găm vừa xẹt qua mặt Diệp Khánh Ngôn.
“Đừng!”
Tống Ngữ Yên giãy dụa muốn bò dậy.
Xa xa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai biết đằng sau lớp mặt nạ,