“Anh bạn nhò, to gan thật đấy!” Wolf chăm chú nhìn Trần Đức, để lộ sát ý.
Gã dùng một tay tàn nhẫn rút con dao găm ra, sau đó thuận thế đâm về phía cổ Trần Đức.
Trong đêm, sấm sét rền vang.
Con dao ba tấc nhìn như bình thường bỗng chốc trở nên hung ác, nó lao đi theo một đường cong quái dị.
Thân là sát thủ, Wolf đã luyện tập động tác này ngàn vạn lần.
Tốc độ của gã nhanh đến mức không nhìn thấy rõ.
Sức mạnh đủ để một dao lấy mạng.
Người bình thường không cách nào tránh thoát được, cho đến tận bây giờ, ở khoảng cách gần như vậy, Wolf chưa bao giờ ám sát thất bại.
Đồng thời, không chỉ Wolf ra tay, Boar cũng vọt lên.
So với sự căng thẳng của Rose, hai người Diệp Khánh Ngôn và Tống Ngữ Yên đều biết Trần Đức có vài phần bản lĩnh, nhưng lúc trước anh ta đối mặt không phải là sát thủ.
Những kẻ mà anh ta đã từng đánh bại so với hai người trước mắt quả thật là một trời một vực.
Sắc mặt hai cô gái trắng bệch, cơ thể mềm nhũn run lên từng hồi, không biết vì lạnh hay vì sợ.
Cả hai vô thức nắm chặt tay, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Đối mặt với hai phía giáp công,
Trần Đức một tay cầm ô, một tay nhàn nhãn đút chai rượu vào túi quần, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh và thờ ơ.
Thậm chí, mí mắt anh cũng không nháy một cái.
Tiếng mưa rơi thê lương, đao quang búa ảnh đồng loạt đánh úp lại.
“Gà quá!”, Trần Đức liếc nhìn hai người, hờ hững nói.
Hai người này quả thực phối hợp rất tốt, nhưng… vẫn chưa đủ!
Công kích của bọn họ vẫn có chênh lệch về thời gian, không cách nào tiếp cận