Ngay cả Diệp Khánh Ngôn cũng hơi khựng lại.
Đệ tử của đại sư, không phải chỉ là giả thôi sao?
“Vị đại sư đó có ơn rất lớn với nhà họ Tống, bây giờ đệ từ của ông ấy còn cứu con, con nhất định phải theo đuổi cậu ta…”
Tống Ngữ Yên cau mày.
Nói thật, tuy cô không ghét Trần Đức, thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc lấy Trần Đức làm chồng.
“Ngữ Yên, hứa với bô đi, con hãy theo đuổi cậu ta, chấp nhận cậu ta”, chỉ có Tống Thiên Vũ mới hiểu đệ từ của đại sư có nghĩa là gì.
Trần Bát Hoang, tương lai không thể đoán định nổi.
Bây giờ trong những người ông biết, e rằng chỉ có anh mới là người thích hợp với Ngữ Yên nhất.
“Vâng… con hứa”, Tống Ngữ Yên suy nghĩ một chút, kết quả vẫn bằng lòng, cô không muốn Tống Thiên Vũ đang hấp hối mà còn thất vọng vì cô.
“Tốt rồi… những gì cần nói, bô đã nói xong… Bố muốn nghỉ ngơi một chút…”
“Bố ơi, bô nghỉ ngơi đi ạ, không sao đâu, bọn con luôn ở đây với bố”.
Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn lặng lẽ ngồi một bên.
Cuối cùng Tống Thiên Vũ đưa mắt nhìn Tống Ngữ Yên, trong đôi mắt tràn ngập không nỡ.
Cô nén đau đớn trong lòng, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại.
Một phút đồng hồ, Tống Thiên Vũ không nhúc nhích.
Năm phút…
vẫn không nhúc nhích.
Tám phút trôi qua, Diệp Khánh Ngôn đột nhiên phát hiện mặt nạ dưỡng khí không có không khí lưu thông, lập tức ý thức được sự tình.
“Cô chủ”, Diệp Khánh Ngôn sắc mặt trắng bệch: “Chủ tịch, ông ấy…’
Bố!
Nửa phút sau, tiếng khóc đứt ruột đứt gan truyền ra từ phòng bệnh, mọi người bên ngoài lòng trầm hẳn xuống.
Động tác tu rượu của Trần Đức cũng khựng lại, trong mắt ánh lên một tia đau thương.
Tống Thiên Vũ đi rồi.
Đi lúc tuổi còn trẻ, bảo đi là đi.
Biết được tin này, không biết có bao nhiêu người của tập đoàn Thiên Vũ chấn động.
Mới hôm trước còn cười nói, hôm sau đã đi rồi?
Người nhà, bà con của ông khi biết tin đều hoảng hốt vô cùng, quả thật không thể tin được.
Nhưng đó là sự thật.
Một vị chủ tịch tập đoàn lớn, cứ thế chết đi, điều này làm cả tập đoàn rúng động.
Mọi lãnh đạo cao cấp của tập đoàn, ngoại