Kể cả hai tên vệ sĩ lẫn Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, Diệp Khánh Ngôn đều há hốc mồm, không thể tin nổi câu ấy sẽ phát ra từ trong miệng Tống Ngữ Yên.
Nó hoàn toàn khác xa với Tống Ngữ Yên của lúc trước.
Hai tên vệ sĩ hơi do dự, Tống Ngữ Yên nói rất đúng, nơi này là nhà cô ấy, cô ấy muốn giải quyết hai người họ thì chỉ cần một cú điện thoại.
Có lẽ Tống Ngữ Yên không dám giết họ, nhưng vẫn có thể khiến họ tàn phế.
Tống Ngữ Yên nói xong câu đó, lại bước tiếp về phía cửa.
Tức thì, hai tên vệ sĩ thế mà lại không dám ngăn cản cô ấy nữa! Cứ thế để Tống Ngữ Yên rời đi!
Trần Đức nhướng mày, có vẻ… thay đổi hơi bị lớn thì phải…
Sau đó, anh cũng nhấc chân bước theo cô ấy đi ra ngoài.
Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long cứ thế trơ mắt nhìn hai người họ rời đi! Từ đầu đến cuối, cũng không thèm nói thêm câu nào!
Diệp Khánh Ngôn và Trịnh Bân cũng đi theo Trần Đức rời khỏi biệt thự, nhiệm vụ của hai người họ là khiến Tống Ngữ Yên nhanh chóng tiếp nhận mọi tài sản mà Tống Thiên Vũ để lại!
“Bốp!”
Tống Thiên Hổ đập một phát lên bàn trà, nói: “Anh cả, tại sao không ngăn con bé lại?”
“Ngăn lại?”, Tống Thiên Long đáp: “Nơi này vẫn là nhà họ Tống, không thể quá đáng quá được, không thì người ngoài sẽ nói thế nào?”
“Hơn nữa, mấy người cũng đừng quên, chú ba tốt của chúng ta còn để lại một đám vệ sĩ.
Nêu nơi này mà xảy ra chuyện thật thì tôi với chú cũng chẳng thoát nổi đâu”.
So với cái tính nóng nảy của Tống Thiên Hổ thì Tống Thiên Long lại bình tĩnh hơn nhiều.
Bọn họ chỉ đến thử trước, coi Tống Ngữ Yên như thế nào, nếu con bé không gượng dậy nổi thật thì tốt quá, bảo nó ký tên sẽ dễ hơn nhiều.
“Vậy làm sao giờ?”, Tống Thiên Hổ hòi.
“Chờ”, Tống Thiên Long bình tĩnh đáp: “Tiện thể, mời đại sư Hồ đến luôn”.
“Đại sư Hồ!”
Tống Thiên Hổ nghe