Hồ Thái Huyền từng đánh một trận với vương Thông – vệ sĩ của Trương Từ Đằng, ông ta chỉ dùng một chưởng đã đánh vương Thông – người đang ờ đỉnh cao võ thuật ngất xỉu.
Phải biết rằng, vương Thông chính là vệ sĩ do Trương Thiên Dương tự mình tìm! Thực lực của ông ta cực kỳ mạnh, một quyền có thể đánh chết một con heo! Và cũng cực kỳ nổi tiếng trong giới võ thuật!
Một người như thế lại không đỡ nổi một chiêu của Hồ Thái Huyền thì có thể hiểu ông ta phải mạnh đến nhường nào rồi đó.
Giờ, hai người Tống Thiên Long mời ông ta đến, Tống Ngữ Yên quả thật có chút áp lực:
“Đại sư Hồ, ông đại diện cho nhà họ Hồ hay là tự bản thân ông?”
“Tôi nỢ người ta, đương nhiên là tự mình trả, không liên quan gì đến nhà họ Hồ hết”, Hồ Thái Huyền trầm giọng nói với vẻ hết sức chân thành: “Tôi không thích ra tay với phụ nữ, cô nhóc, hy vọng cô có thể tự mình hiểu lấy”.
Cũng may, nếu không đại diện cho nhà họ Hồ thì chuyện này vẫn có thể giải quyết được.
Tống Ngữ Yên nhìn về phía Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ nói:
“Bác cả, bác hai, khi bô còn sống đã đối xử với hai người rất tốt, giờ xác của ông ấy còn chưa lạnh, hai người đã ép tôi nhường quyền, không thấy xấu hổ sao?”
“Ngữ Yên, hai bác cũng vì nhà họ Tống thôi, con còn trẻ, chưa nói đến chuyện các cổ đông có phục hay không, trong công ty có rất nhiều chuyện là con cũng không giải quyết được”.
Tống Thiên Long cầm lấy hợp đồng nói: “Ký đi, con yên tâm, sau khi ký thì con vẫn là cô cả của nhà họ Tống”.
“Ha ha…”
Trần Đức không khỏi cười khẩy.
Lời nói ấy của Tống Thiên Long có ma mới tin, chỉ với những điều khoản xét nét trên hợp đồng thôi thì một khi Tống Ngữ Yên ký tên, e rằng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tống ngay.
Lúc ấy, cô ấy cũng chẳng thể cãi lại hay còn con đường sống nào nữa.
Hiển nhiên, Tống Ngữ Yên cũng hiểu được điều đó, nếu đã cạch mặt nhau thì cô ấy cũng không khách sáo nữa:
“Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ, hai bác trờ về đi, các người không