Cả cái Giang Bắc này chỉ có hắn mới có một chiếc LandRover đã độ lại như vậy, và cũng chỉ hắn mới có biển sô xe khủng bô như thế.
Có thể nói là dù biển sô hay xe cũng đều đại biểu cho Hàn Tùng, là bộ mặt của hắn.
Nêu chuyện phải quỳ xuống dập đầu ngày hôm nay bị truyền ra ngoài, thì cùng lắm chỉ có người nhà họ Hàn, hắn và hai tên tay sai của mình biết được.
Nhưng nếu đập nát xe thì chắc chắn cả Giang Bắc đều sẽ biết.
Đến lúc đó, xem như thể diện của hắn hoàn toàn mất sạch.
Mặt mũi nhà họ Hàn cũng bị ném đi!
Khi đó, chắc chắn gia tộc sẽ trút giận lên hắn.
Hàn Tùng không thể gánh nổi kết cục như vậy.
“Không thể đập chiếc xe này”, Hàn Tùng nhìn thẳng vào Trần Đức, cắn răng nói: “Nói thật, quỳ xuống dập đầu với mày còn có thể hòa giải, nhưng nếu đập nó, xem như mày chính thức đắc tội tao, cũng hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Hàn.
Một khi đắc tội với nhà họ Hàn, dù là lên trời xuống đất thì mày cũng chỉ có con đường chết!”
“Cậu Hàn, Trần Đức nói đùa đấy, cậu ta không muốn cậu đập thật đâu!” lúc này, Tống Thiên Long lên tiếng, ông ta biết có đôi khi một chiếc xe mang ý nghĩa đại diện cho một thứ gì đó.
Đắc tội Hàn Tùng không đáng kể đến, nhưng nếu thật sự đắc tội nhà họ Hàn, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Ông ta không thể không lên tiếng.
“Cậu Hàn, cậu đi đi, Trần Đức chỉ nói đùa mà thôi”, Tống Thiên Long hai bước làm ba đi đến trước người Hàn Tùng, khom người cung kính, nào có giống rồng, mà thật sự là một con lươn, hoàn toàn mất đi sự ngạo nghễ khi bức bách Tống Ngữ Yên.
Có điều, không ai để tâm đến ông ta.
Trần Đức không lên tiếng, ba người Hàn Tùng nào dám nhúc nhích.
Bầu không khí phút chốc trờ nên xấu hổ.
“Ngữ Yên, con mau khuyên cậu ta đi!” Tống Thiên Hổ ngước khuôn mặt rầu rĩ, cẩn thận nói với Tống Ngữ Yên: “Nêu thật sự đắc tội nhà họ Hàn, chúng ta…”
“Ông ỉm đi!” Tống Ngữ Yên cắt ngang lời Tống Thiên Hổ, chuyện đã đến nước này, cô ấy chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Trần Đức mà thôi.
Khí thế của Tống Ngữ Yên rất mạnh, lại có Trần Đức làm chỗ dựa, tiếng quát lạnh lùng của cô ấy khiến Tống Thiên Hổ run lên, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
“Muốn sống thì nhất định phải đập xe”, Trần Đức vẫn luôn giữ im lặng cuối cùng cũng mở miệng: “Nhà họ Hàn? Không chọc đến tao thì thôi, nếu dám, diệt là được!”
Ầm!
Một câu nói như ngũ lôi oanh đinh!
Hàn Tùng sững sờ.
Tên này là ma quỷ sao?
Ai cho hắn can đảm nói ra những lời như