Sau khi điều tra một phen, người cầm đầu nói với Tống Ngữ Yên: “Võ giả chỉ cần không giết người thường, chúng
tôi sẽ không quản, lập hồ sơ thôi.
Cô Tống, cô nói rõ mọi chuyện một lần nữa đi!”
Tống Ngữ Yên bình tĩnh thuật lại vụ việc của Hồ Thái Huyền, sau khi cảnh sát lập hồ sơ, liền đưa thi thể ông ta đi.
Chuyện diễn ra trước mắt khiến Trần Đức không khỏi kinh ngạc.
Suốt mười mấy năm qua, anh lăn lộn khắp các quốc gia, vốn tưởng chuyện mình nhìn thấy đã đủ nhiều, không ngờ trên đời vẫn còn chuyện như vậy tồn tại.
So ra, dường như Tống Ngữ Yên đã sớm biết.
Sau khi xử lý xong mọi việc, cô ấy quay sang nhìn Trần Đức bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện hôm nay… cám ơn anh!”
“Cảm ơn cái gì?”, Trần Đức cười híp mắt: “Việc nhỏ thôi mà, huống chi em còn là vợ của anh!”
“Cám ơn vì anh đẫ giúp thôi giải quyết rắc rối trước mắt mà thôi!”, thoáng chốc, Tống Ngữ Yên lại lần nữa khôi phục thái độ lạnh lùng, cô ấy bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Mặc dù chúng ta có hôn thú, nhưng chẳng qua chỉ là hoàn thành tâm nguyện của bố tôi mà thôi, đồng thời, cũng để giúp tôi giải quyết một số rắc rối không cần thiết!”
“ỪT
Trần Đức nhếch miệng, đương nhiên anh biết những điều này, tuy từ tận đáy lòng, Tống Ngữ Yên cùng cô gái kia rất giống, tính cách cũng có vài phần tương tự, nhưng chung quy vẫn là hai người.
Cô gái trong trí nhớ vừa dịu dàng vừa dí dỏm đáng yêu, lại còn xinh đẹp động lòng người.
Còn Tống Ngữ Yên thì sao?
Cô ấy cũng xinh đẹp động lòng người, tuy nhiên, cô ấy lại gánh vác toàn bộ nhà họ Tống cùng Tập đoàn Dược Thiên Vũ, chỉ một quyết sách có thể quyết định vận mệnh của mấy ngàn người.
Từ khoảnh khắc Tống Thiên Vũ nằm xuống, Tống Ngữ Yên không thể tùy hứng được nữa.
Từ nay về sau, nhà họ Tống sẽ do cô ấy gánh vác, một cô gái như thế sao có thể dễ dàng kết hôn cùng