Tống Ngữ Yên cần yên tĩnh một mình, Trần Đức cũng không làm phiền cô ấy, anh rời khỏi đại sảnh đi đến bệnh viện 308 thăm Tử Hàm.
“Anh Bát Hoang!”, vừa nhìn thấy Trần Đức, Tử Hàm liền đỏ mặt phấn khích, so với mấy ngày trước, nước da của cô bé ngày càng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Trần Đức kiểm tra một lượt, bệnh của Tử Hàm gần như đã được chữa khỏi.
Tinh trạng của Tiểu Khả cũng đã được cải thiện rất nhiều, kể cả đôi chân tàn tật bây giờ cũng đã có cảm giác, bắt đầu dần dần đứng lên, dưới sự giúp đỡ của Lâm Khải, cậu bé đã đi được một đoạn đường nhất định.
“Anh Bát Hoang!”, Lâm Khải đặt Tiểu Khả lên xe lăn và vui vẻ chạy đến chỗ Trần Đức.
“Tinh trạng của Tiểu Khả dường như đã được cải thiện rất nhiều”, Trần Đức cười nói: “Sau này tăng thời gian luyện tập nhiều hơn, sự khôi phục nhờ vào ý chí của Tiểu Khả, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.
“Đúng vậy, anh Bát Hoang, cảm anh rất nhiều, nếu không có anh, e là Tiểu Khả nhà chúng tôi cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn”, Lâm Khải rất biết ơn Trần Đức.
Anh ta đã từng vì căn bệnh của Tiểu Khả mà lặn lội khắp nơi.
Năn nỉ cầu xin ông nội bà nội, không biết đã mời bao nhiêu bác sĩ, tiêu tốn bao nhiêu tiền nhưng cuối cùng việc chữa trị vẫn không thành công.
Bây giờ, cuối cùng Tiểu Khả đã nhìn thấy hy vọng, Lâm Khải hoàn toàn xem Trần Đức như một ân nhân!
“Anh Bát Hoang, nếu sau này anh có việc gì cần phân phó thì cứ tìm tôi.
Anh đã cứu mạng Tiểu Khả, anh chính là bố mẹ tái sinh của Lâm Khải này!”
“Quá lời rồi”.
Trần Đức ôm Tử Hàm: “Gần đây em có ngoan không, học hành thế nào rồi?”
“Anh Bát Hoang, cô Liễu thường đến giúp em và Tiểu Khả học bù, cô ấy còn khen em nữa đấy ạ, nói em học rất nhanh đó”, Tử Hàm dương dương đắc ý.
“Vậy thì tốt rồi”.
Trần Đức quẹt mũi cô bé một cái, chơi cùng cô bé một lúc lâu đến khi trời gần tối, lúc này anh mới rời bệnh viện 308, bắt taxi trở về khu