Trần Đức rất thích làm tình cùng phụ nữ, nhưng anh sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nếu gặp phải chuyện gì thì có thế tìm tôi, tôi hứa rồi mà”, Trần Đức nói một cách hết sức nghiêm túc.
Liễu Như Nguyệt ngẩn ra, quả thật là mình đã xảy ra chuyện, bố cô ấy ham cờ bạc, đi vay nặng lãi 500 ngàn tệ, mà chưa đến một tháng lãi đã lên tới hơn 5 triệu tệ.
Khoản nợ cỡ đó, người nhà cô ấy hoàn toàn không trả nổi.
Ngay hôm qua, bố thế mà lại bán cô cho những người đó!
Mẹ cô ấy biết được chuyện đó, tức đến mức ngất ngay tại chỗ.
Chính Liễu Như Nguyệt cũng ngơ ngác, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn người đấy sẽ đến tìm mình.
Vì đủ loại nguyên nhân như thế, nên Liễu Như Nguyệt mới tức giận đến nỗi đi uống rượu, muốn tự sát.
Dù cô ấy có chết, cũng không muốn bị đàn ông chà đạp!
Lúc đó, Liễu Như Nguyệt cũng từng nghĩ đi tìm Trần Đức, nhưng tìm được anh thì sao? Cô ấy là cô giáo của Tử Hàm, nên biết rất rõ người nhà học sinh mình, Trần Đức chỉ là một người bình thường mà thôi, đối mặt với dân xã hội đen thì có cách nào chứ?
Vốn Liễu Như Nguyệt cũng không định kể chuyện này ra, nhưng đã đến lúc này rồi, cô ấy cũng muốn tìm một người để trút hết tâm sự.
“Đây chỉ là việc nhỏ, đám nhãi nhép cho vay nặng lãi ấy làm ra cái chuyện như vậy cũng không cần thiết phải tự sát”, Trần Đức dịu dàng cười nói: “Nếu cô giáo Liễu chết rồi thì Tử Hàm nhà tôi phải tìm ai dạy đây?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ ra tay giải quyết những người đó.
Chẳng phải cô nói là đêm nay họ sẽ đến đây sao? Lát nữa tôi sẽ theo cô về nhà một chuyến”.
“Anh Trần, những người đó… Anh không đánh lại bọn họ đâu”, Liễu Như Nguyệt nói: “Anh đừng nên nhúng tay vào chuyện nhà tôi thì hơn”.
“Ồ? Có người mà tôi không đánh lại à? Người đó chắc chưa sinh ra đâu.
Cô Liễu à, cô cứ yên tâm đi, không đánh lại, lẽ nào tôi còn không biết chạy sao?”
Trần Đức cười, có gì mà một đấm của anh không giải quyết được chứ?