Dù gì Liễu Như Nguyệt cũng là phụ nữ, cô ấy còn chưa đến trước mặt Thân Tú Thanh thì Liễu Thế Hải đã túm lấy con dao gọt hoa quả và ném nó sang một bên, chửi rủa:
“Ông đây nuôi mày lớn đến ngần này, mày báo hiếu ông đây như vậy hả?”
“Nếu không dạy cho mày một bài học thì tao không phải họ Liễu!”
Liễu Thế Hải vô cùng tức giận, vung tay ra tát vào mặt Liễu Như Nguyệt.
Đánh đi.
Dù sao cũng bị bố ruột bán đi rồi, đánh có là gì?
Tốt nhất là có thể một tát đánh chết cô ấy, để cô ấy được giải thoát hoàn toàn.
Liễu Như Nguyệt cắn chặt răng, hai hàng lệ chảy dài, cô ấy không né tránh, kiên cường chờ đợi cái tát kia giáng xuống.
Khuôn mặt của Thân Tú Thanh lóe lên một vẻ đắc ý.
Hừ, ranh con, đấu với tôi.
Xem bố cô có đánh chết cô không.
Ngay khi tay của Liễu Thế Hải sắp chạm vào mặt Liễu Như Nguyệt, đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện, kẹp chặt lấy tay của ông ta.
Ngay lập tức.
Liễu Thế Hải giật mình, nghiêng đầu nhìn Trần Đức đang đứng bên cạnh Liễu Như Nguyệt: “Này nhóc, đây là chuyện của gia đình bọn tao, tốt nhất là mày đừng xen vào”.
Trần Đức không đáp.
Dùng hành động trả lời Liều Thế Hải.
Lòng bàn tay, dần dần dùng lực!
“Aaa!”
Đột nhiên, một sức mạnh cực lớn ập đến, Liễu Thế Hải chỉ cảm thấy cánh tay như bị kìm sắt kẹp chặt, cơn đau dữ dội khiến ông ta nhịn không được hét lên một tiếng.
Sau đó…
Trần Đức chỉ hất một cái đã có thể dễ dàng đẩy ngã ông ta.
“Mày là ai?!”, Liễu Thế Hải nắm chặt cổ tay, bộ dạng hung dữ nhìn Trần