Tên nhóc này, tại sao không sớm nói ra thân phận của mình, cứ ở đó mà giả bộ, đợi bây giờ vả mặt ông ta sao? Nếu ông ta sớm biết thân phận của Trần Đức, chắc chắn sẽ không bao giờ hung hăng như vậy.
“Xem ra anh còn nhận ra tôi”, Trần Đức dửng dưng nhìn chằm chằm vào Anh Thâm.
“Đương nhiên, cho dù tiểu Thâm có quên mất bố mẹ như thế nào cũng không bao giờ quên đại ca lớn!”, Anh Thâm cúi đầu, chân thành nói.
“Anh đứng lên đi”.
Anh Thâm giống như được giải thoát, lập tức duỗi thẳng eo, hắn ta rất khôn khéo, vội vàng nói: “Đại ca lớn, hai người này phải giải quyết thế nào?”
“Tôi rất khó chịu với họ”, Trần Đức nói.
“Tôi hiếu!”, Anh Thâm quay đầu, ra lệnh cho hai tên đàn em: “Đem bọn họ ra sau, đánh cho một trận, từ nay không bao giờ được xuất hiện ở thành phố Tân nữa”.
“Dạ!”
Hai tên đàn em lập tức động thủ, rất nhanh, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét như giết heo, khiến người ta nghe thấy mà tê dại đầu óc.
Liễu Như Nguyệt mở miệng muốn cầu xin cho bố mình, nhưng khi nghĩ đến những gì ông ta đã làm, đành bỏ cuộc.
Người như vậy, không xứng đáng làm bố chút nào.
Càng không xứng đáng làm chồng.
Bao nhiêu năm qua, ông ta chưa bao giờ có chút trách nhiệm nào của người làm bố.
Có lẽ, đã đến lúc cắt đứt quan hệ.
Chỉ một câu nói đon giản của Trần Đức đã thật sự quyết định tương lai của hai người, từ nay về sau họ sẽ không bao giờ được xuất hiện ở thành phố Tân nữa, Anh Thâm sau khi giải quyết xong chuyện này đã gửi lại toàn bộ số tiền mà Liễu Thế Hải đã thua cược, tất cả giao lại cho Liễu Như Nguyệt.
“Rầm!”
Đột nhiên.
Lúc này, cửa lớn được đẩy ra.
Bên ngoài có mười mấy người mặc vest đen xông vào.
Những người này đều rất dữ tợn, đầu đinh và có hình xăm trên cơ thể.
Khí thê’ khá lớn, Liễu Như Nguyệt