Đôi mắt hắn ta đằng đằng sát khí.
Mười giây.
Hắn ta không hề nói đùa.
Mười giây sau, nếu người trước mặt không quỳ xuống, kết cục sẽ rất thảm!
“Đại ca lớn, không được quỳ…”, Triệu Thâm thấp giọng nói: “Cho dù có quỳ thì bọn chúng cũng không bỏ qua cho chúng ta!”
Triệu Thâm rất ít tiếp xúc với Bạo Long nhưng hắn ta đã nghe kể về Bạo Long.
Sở dĩ tên này có biệt danh là Bạo Long, chính là vì hắn ta cực kỳ tàn ác, thích chơi đùa khiến đối phương chết trong tuyệt vọng.
Hắn ta lo rằng Trần Đức không thể chịu được áp lực, thực sự quỳ xuống trước mặt Bạo Long.
Đây là đại ca lớn của bọn họ đấy!
Một khi anh quỳ xuống…
Thế lực ngầm của bọn họ ở phía nam thành phố Tân sẽ không ngóc đầu lên được nữa!
Trần Đức vỗ vỗ vai Triệu Thâm, ra hiệu hắn ta cứ yên tâm.
Sau đó…
Ánh mắt anh nhìn về phía Bạo Long: “Mày có biết, lần trước có người bảo tao quỳ xuống, bây giờ cỏ trên mộ đã cao ba mét rồi không?”
Ngay sau khi từ câu nói này vang lên.
Trong đám đông, có người giật mình kinh hãi.
Thằng nhóc này.
Điên rồi!
Bạo Long đã sắp nổi cơn thịnh nộ, nếu thật sự chọc giận hắn ta thì trường hợp bị băm thành trăm mảnh cũng có khả năng lắm!
Đến nước này còn dám ngông cuồng như vậy, tên này là đồ ngốc sao?
“Xem ra mày cũng giống như Triệu Thâm, ngu muội không thức thời”, Bạo Long gần như bất lực, hắn ta không nhìn Trần Đức, mà nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đã mất ngón trỏ và ngón cái, hung ác nói: “Băm nát tất cả mười ngón tay của hắn ta!”
Vừa dứt lời.
Hơn một trăm