Đó là những dấu vết mà chiến trường để lại, là vết thương và cũng là niềm vinh quang của những người lính
như anh.
Những vết thương cũ này, có chút dọa người.
Nguy hiểm nhất là vết thương gần tim, từ tim kéo dài tầm hai mươi cm.
Nhìn thấy những thứ này, Diêm Thanh Nhã choáng váng.
Làm sao một người có thể có nhiều vết thương như vậy được.
Cô bất giác đến gần Trần Đức, ngón tay mảnh khảnh lướt trên những vết sẹo đó, đầu ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với nước da màu đồng của anh.
Những vết sẹo này, nhìn mà đau lòng.
Diêm Thanh Nhã ngơ ngác nhìn những vết sẹo trước mặt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông này, rốt cuộc đã trải qua những gì?
“Tôi từng là một người lính, một trong những người lính hàng đầu trong quân đội, thực hiện vô số các nhiệm vụ nguy hiểm.
Những vết sẹo này do các nhiệm vụ đó để lại”.
Lời nói của Trần Bát Hoang rất dõng dạc: “Những vết sẹo chỉ tượng trưng cho quá khứ của tôi, mà tương lai của tôi còn nguy hiểm và chết chóc hơn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.
Trở lại đô thị, một ngày nào đó, Trần Đức nhất định sẽ tìm cách trả thù cho anh em và người phụ nữ của mình.
Và kẻ địch sau lưng bọn họ, có thể ẩn nấp đến ngày hôm nay đủ để chứng tỏ, chúng có sức mạnh như thế nào.
Tương lai của anh, chắc chắn không êm đềm hơn quá khứ.
“Chị Diêm”.
Trần Đức nói: “Chị muốn một cuộc sống ổn định, chung tình, đơn thuần, những thứ này… Trần Bát Hoang tôi không thể cho chị được”.
“Quan trọng nhất là…”
“Yêu một người phụ nữ quá khó, thế nên… tôi có rất nhiều phụ nữ… tôi nghĩ, về điểm này chị khó có thể chấp nhận được”.
Trần Đức phải nói rõ ràng, không thể để Diêm Thanh Nhã lạc lối và tự ti vì