Tất cả mọi người đều đang đợi chủ tịch Hà bùng nổ cơn giận.
Chỉ là.
Lần này, bọn họ phát hiện ông ta không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào.
Bị tát trước mặt mọi người, khuôn mặt già nua đỏ bừng, tay che lấy mặt, nhưng chủ tịch Hà không hề có ý định phản kích lại, không chỉ như vậy, ông ta còn ngoan ngoãn đáp: “Vâng, vâng, tên của cậu Hàn không phải là thứ tôi có thể gọi thẳng được!”
Một màn này khiến mọi người kinh ngạc choáng váng.
Dù bọn họ có ngu ngốc tới đâu, lúc này cũng hiểu được người vừa tới này không phải là nhân vật bản thân có thể khiêu khích tới, cho dù chủ tịch Hà- nhà đầu tư của bệnh viện cũng chỉ có thể thành thực cúp đuôi!
Bên cạnh chủ tịch Hà là một nhà đầu tư lớn tuổi hơn ông ta một chút, tầm hơn 60 tuổi, Lưu Trung Cương cũng cười làm lành: “Vị này… không biết anh là gì của cậu Hàn…”
“Thuộc hạ, các người có thể gọi tôi là Hàn Bát!”
Hàn Bát thản nhiên đáp.
Tuy nói hai từ “thuộc hạ” nhưng trên mặt hắn ta lại tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, tựa như đây là thân phận vô
cùng cao quý vậy!
Hắn chỉ là một trong những kẻ hầu người hạ của Hàn Thái, địa vị tại nhà họ Hàn càng không đáng nhắc tới.
Ngay cả trong đền Thiên Ẩn, hắn cũng chỉ có thể đóng vai trò của một tên râu ria gọi điện cho Trần Bát Hoang.
Nhưng, đó chỉ là tại nhà họ Hàn, trước mặt Hàn Thái.
ở thế giới bên ngoài, thân phận người hầu của nhà họ Hàn đã là vinh quang, tự hào và cao cấp!
Thân phận này đủ khiến nhiều người phải run sợ!
Không phải vì cái gì khác, chỉ vì phía trước từ thuộc hạ này có ba chữ nhà- họ-Hàn!
Cho dù là người hầu cũng là người hầu của nhà họ Hàn!
Hà Thành cùng Lưu Trung Cương không dám lộ ra tia bất kính nào!
Hà Thành gặng hỏi: “Không