“Trần Đức, tại sao anh lại ngốc như vậy!”, Tống Ngữ Yên khóc, ngoài bố cô ấy ra thì chưa từng có một người nào bảo vệ cô ấy như thế, người lạnh lùng như cô ấy, bấy giờ hai mắt cũng đỏ ửng lên, lo lắng không sao tả được: “Đừng như thế, làm thế anh sẽ chết!”
Lục Thập Phương bên cạnh cũng đã thay đổi nét mặt.
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được một người như Trần Đức.
Vì một người con gái…
Có đáng không?
“Mày đúng là thứ tàn nhẫn với cả chính mình!”, Hàn Thái kinh ngạc, quỷ dị, mọi thứ phát triển theo cái hướng mà hắn ta không ngờ tới.
Trần Đức đã bị thương, còn bị thương rất nặng.
Hàn Thái lại cực kỳ khó chịu!
Hắn ta không thể cảm nhận được sự thú vị của trò chơi!
“Ha ha, hay, nếu mày đã chiến ác như thế thì chúng ta bước sang giai đoạn thứ hai, chúng mày mang vò Ngũ Lương Dịch tao quý nhất lên đây!”
Hàn Thái vừa mới nói dứt lời.
Chẳng mấy chốc.
Hai vệ sĩ ngoài cửa đã bê một cái vò nước tới!
Trong cái vờ đó có hơi nước bốc lên, sóng nước cuộn trào.
Vò rất lớn, sâu một mét, đường kính miệng cũng là một mét!
Bên trong chứa đầy nước sôi đang sôi lên ùng ục!
Nước sôi cứ cuộn trào liên tục tạo thành bọt khí, chẳng mấy chốc đã được đưa đến trước mặt Trần Đức.
Bấy giờ, Trần Đức mới phát hiện trong vò nước có một cái gáo.
“Đây là lượt chơi thứ hai, mày cầm lấy cái gáo đó múc nước đổ lên người, tắm rửa cho sạch”, Hàn Thái híp hai mắt lại, giọng nói đầy nghiêm túc: “Nước sôi này được chuấn bị riêng cho mày đó, thế nào, đãi ngộ cũng không tệ nhỉ?”
“Hàn Thái, rốt cuộc anh muốn làm gì!”, giọng Tống Ngữ Yên bắt đầu có chút run rẩy.
Nó chính là nước sôi đấy!
Dù chỉ có một miệng vết thương thôi, chạm vào nước nóng cũng sẽ đau thấu trời, huống chi bây giờ trên người Trần Đức lúc này là vô số vết thương máu chảy ròng ròng, nếu đổ đống nước sôi đó lên thì sẽ đau đến mức nào, đến mức nào cơ chứ?
Cảm giác đó, Tống Ngữ Yên thật sự không dám