Khoảnh khắc đó.
Sắc mặt Hàn Thái chợt thay đổi, trở nên tái nhợt, méo mó, thiếu đi màu máu, trực giác nói cho hắn ta biết mình gặp nguy hiểm nên giơ con dao trong tay theo bản năng, đâm về phía cổ Tống Ngữ Yên.
Tiếc là.
Trễ!
Tất cả đã quá trễ!
Chỉ trong chưa đến một phần mười hơi thở, mặt Trần Đức đã xuất hiện trước mặt hắn ta, rất gần, rất gần, cách hắn ta chưa đến nửa mét!
Lưỡi dao kia đang cách Tống Ngữ Yên rất gần, Trần Đức ôm lấy eo cô ấy, nhẹ nhàng xoay tròn, con dao lướt qua cổ họng cô ấy với khoảng cách chưa đến một centimet, nguy hiểm đến mức không thể nguy hiểm hơn!
Mặt Tống Ngữ Yên trắng bệch!
Tim đập cực nhanh.
Cứ tưởng lần này mình sẽ chết rồi.
Cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Đức, hoảng hốt tột độ.
“Đừng sợ, có anh ở đây, không có bất kỳ kẻ nào được phép tổn thương đến em”, Trần Đức khẽ dỗ dành, gần cô ấy trong gang tấc.
“Mày… Sao lại như thế?”, sắc mặt Hàn Thái cực kỳ tệ, trên mặt là vẻ khiếp sợ không thôi, đến tận bây giờ hắn ta vẫn không biết Trần Đức lao đến đây bằng cách nào, tại sao lại nhanh như thế, hệt như ma vậy!
Điều đó không thể xảy ra được, anh còn là người không?
Tống Ngữ Yên cảm nhận cơ thể nóng cháy của người đàn ông trước mặt, nhìn những vết thương rợn người kia, Tống Ngữ Yên không biết phải nói thế nào, đau lòng không sao tả nổi, đang định nói gì thì chợt biến sắc: “Cẩn thận!”
Chỉ trong nháy mắt, Lục Thập Phương bên cạnh Hàn Thái đã phản ứng lại, là một võ giả, còn là võ giả mạnh nhất ở đây, phản ứng của hắn ta cũng khá nhanh nhạy.
Hắn ta giơ nắm đấm lên vụt thẳng vào đầu Trần Đức!
“Vụt!
Một đấm trực tiếp lao vào không khí, phát ra âm thanh gió thét chói tai, cùng với quyền ý dữ dội đủ để khiến một người cao lớn bị đánh chết!
Thế vẫn chưa hết.
Tay trái là nắm đấm, còn ống tay áo bên phải của hắn ta lại xuất hiện một thanh kiếm ngắn nằm trong lòng bàn tay.
Một kiếm đó còn mạnh hơn cả cú đấm kia, nhanh chóng đâm về