Mà bên ngoài trang viên là hai pho tượng sư tử đá, trông có chút đáng sợ.
Dựa theo tài liệu mà Trương Thiên Dương đã cung cấp thì đây là trang viên của nhà họ Hàn.
Trần Đức hơi dừng một chút, rồi bước tiếp.
2 phút sau, anh đã đi đến trước cổng trang viên, trước mặt là cánh cổng bằng sắt cao 3m, cao ngất.
Riêng cánh cổng thôi, e rằng cũng là một con số kếch xù.
Trần Đức nhìn cánh cổng ấy im lặng không nói gì.
Sau đó… Anh giơ chân đá một phát!
Ầm!
Một cước ấy như có được sức mạnh dời non lấp biển, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn như sấm vang lên, cánh cổng sắt đồ sộ, cứng rắn, đủ để chống đạn bỗng dưng biến hình.
Rồi bất ngờ ầm ầm đổ xuống, bắn lên một lớp bụi bặm.
Sau khi bụi bặm tan đi, Trần Dức mới dẫn theo 8 người nâng hũ tro cốt bước vào trang viên.
Kế tiếp.
“Bịch!”
Hũ tro cốt nặng trịch rơi bịch xuống
đất.
Hơn 100 người đàn ông cao to, vạm vỡ đứng ngay ngắn ở giữa trang viên, họ đã chờ thật lâu! Những người này có vẻ ngoài khác nhau, nhưng trên người họ lại cùng toát ra vẻ khát máu, chế giễu đầy sát khí!
Hơn 100 người ấy đứng cùng nhau tạo nên một luồng sát khí sắc bén.
Hiển nhiên, họ đã chờ rất lâu rồi.
Vô số ánh mắt khác lạ liếc Trần Đức, rồi lại ngó 8 người sau lưng anh, trong mắt toát ra vẻ chế giễu, khinh bỉ và châm chọc.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, hũ tro cốt vừa to vừa đỏ sẫm dưới ánh đèn có vẻ hết sức chói mắt.
Bên trong biệt thự, Hàn Vân Sơn nhìn chằm chằm hũ tro cốt trong màn hình, sắc mặt lập tức trở nên âm u.
ông ta là một người làm ăn, còn lớn tuổi, có thể nói là đã già rồi nên đã thấy được rất nhiều điều, dẫn đến cũng hơi để ý tới mấy