Anh ta và Trần Đức cùng là vệ sĩ của Tống Ngữ Yên, điều khác biệt nằm ở chỗ Trần Đức có thể xuất hiện công khai, chủ yếu bảo vệ an toàn cho Tống Ngữ Yên ở phạm vi trường học.
Còn anh ta thì cắm chốt bên ngoài trường, bảo vệ Tống Ngữ Yên ở bên ngoài phạm vi trường học.
Họ là một ekip, anh ta còn là đầu não của ekip này, phụ trách bảo vệ Tống Ngữ Yên toàn diện.
Trước nay anh ta cho rằng mọi sắp xếp của mình rất kín đáo, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra.
Dù sao thì ekip của họ cũng nhận lương tới tám triệu tệ một năm đấy.
Khi bảo vệ người khác, họ chuyên nghiệp tới tuyệt đối.
Thế nhưng…
Hôm nay lại bị một tên vệ sĩ mới ngoài hai mươi tuổi cầm đồng lương năm mươi nghìn tệ hằng tháng phát hiện ra…
Thậm chí thần thái và động tác của Trần Bát Hoang giống như đã hoàn toàn xác định thân phận của anh ta, điều này khiến anh ta không thể tin nổi.
“Tên này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy…”, người đàn ông vô cùng kinh ngạc, lầm bầm một câu, sau đó bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo qua tai nghe đàm thoại.
Ba cô gái Tống Ngữ Yên về tới biệt thự, bắt đầu đi trang điểm giống như Tô An Khê nói.
Giữa chừng Lâm Dao hỏi Trần Đức có muốn tham gia party cùng họ không, Trần Đức mỉm cười từ chối.
Mấy cái party của con nít này, anh tham gia làm gì?
Bảy giờ tối, Trần Đức lại một lần nữa tới cổng trường, Đàm Thu đã đợi ở đó.
Thấy Trần Đức, cậu ấy hô to: “Trần Bát Hoang, ở bên này”.
“Đi thôi”.
Trần Đức nói: “Trước hết cậu theo tôi tới bệnh viện một chuyến”.
“Bệnh viện?”, Đàm Thu nghi hoặc: “Tới bệnh viện làm gì?”
“Em gái tôi nằm viện, tới thăm con bé một chút”.
Đã hai ngày rồi không gặp Tử Hàm, Trần Đức rất nhớ cô bé, cũng không biết cô nhóc kia ở trong bệnh viện có nghe lời không, có ngoan ngoãn không.
“Em gái anh?”, Đàm Thu sửng sốt: “Bát Hoang, anh đợi chút”.
Đàm Thu vội vàng trở đi, chưa đầy mười phút đã quay về, trên tay xách một giỏ hoa quả, ôm thêm một bó hoa tươi: “Không khí trong bệnh viện không tốt lắm, hoa cẩm chướng này thơm nè, hi vọng cô bé sẽ thích”.
Trần Đức ngạc nhiên, không ngờ rằng tên Đàm Thu này chu đáo vậy, anh không từ chối: “Vậy tôi thay mặt em gái cảm ơn cậu”.
“Khách sáo gì chứ, bạn cùng lớp cả mà, với cả chúng ta cùng đến từ nông thôn, chăm sóc cho nhau cũng là việc nên làm”, Đàm Thu có vẻ ngượng ngùng.
Mười phút sau.
Trần Đức và Đàm Thu tới bệnh viện, trên đường đi anh đã nói với Đàm Thu về bệnh tình của Tử Hàm, nghe xong cậu ấy có vẻ buồn rầu.
Một cô bé mười tuổi mắc phải chứng bệnh này, bất kỳ ai cũng không thấy dễ chịu nổi.
“Anh Bát Hoang, chỗ này không có ai đâu”.
Do Trần Đức lớn tuổi hơn một chút, từ khi đi trên đường Đàm Thu đã thay đổi cách xưng hô, gọi anh là anh.
Ban đầu họ tiến vào phòng bệnh, phát hiện bên trong trống rỗng, ti vi vẫn đang phát phim hoạt hình, nhưng không thấy ai.
Trần Đức giúp Đàm Thu đặt đồ xuống, gọi một hộ sĩ tới hỏi thăm.
“Có lẽ con bé xuống dưới tầng chơi cùng bạn khác rồi, phòng bên có một em nhỏ tầm tuổi cô bé, nhưng bạn nhỏ đó bị một số tàn tật, ngày nào cô bé cũng đẩy xe lăn đưa bạn xuống sân của bệnh viện dạo chơi vào đúng tầm giờ này”, hộ sĩ nở nụ cười chuyên nghiệp, kiên nhẫn giải thích.
“Vâng, cảm ơn cô”.
Trần Đức dẫn Đàm Thu xuống sân của bệnh viện, phát hiện cách đó không xa ở phía trước có rất nhiều người đang vây lại, nhưng anh không thích hóng chuyện, chỉ mải tìm kiếm bóng dáng Tử Hàm.
Nhưng tìm khắp sân cũng không tìm thấy đâu.
“Anh