Vẻ mặt Giang Hồ Hải thờ ơ, Trần Bát Hoang đã là con cá trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết thịt, cho nên ông ta không hề hoảng loạn, cũng không vội:
“Nếu như hai người đồ đệ của ta không chết, có lẽ ta có thể giữ lại mạng của cậu, để cậu làm đồ đệ của ta, thiên tài mà… dù sao thì trước khi trưởng thành cũng phải khiêm tốn một chút mới tốt”.
“Giang Hồ Hải ta cũng xem như là bậc tiền bối, nếu ta ra tay với một người trẻ tuổi như cậu, chuyện này bị truyền ra ngoài sợ là người ta sẽ nói ta bắt nạt cậu.
Như này đi, ta cho cậu hai sự lựa chọn, một là quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta trước, sau đó để Hàn Tùng và gia chủ nhà họ Hàn đánh cậu một trận, đánh đến khi bọn họ cảm thấy hả giận, xong chuyện sẽ cho cậu chết một cách thoải
“Còn lựa chọn thứ hai, chính là ta đích thân ra tay, chỉ có điều, vì đế tránh chuyện người khác nói ta bắt nạt cậu, ta sẽ chỉ dùng một tay, ừm… hơn nữa, sẽ nhường cậu ba chiêu”.
Trong lời nói của Giang Hồ Hải toàn là sự cuồng ngạo, lúc bốn mươi tuổi ông ta đã đạt được cấp bán bộ tông sư, ông ta vốn có tính kiêu ngạo, ngay cả một số lão tông sư khi nhìn thấy ông ta cũng phải nể mặt ba phần.
Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Bát Hoang đều không xem ông ta ra gì, bây giờ ông ta đang nghĩ sau khi Trần Bát Hoang quỳ xuống thì sẽ tra tấn anh như thế nào.
Nên dùng chân giẫm lên mặt anh, khiến mặt anh ma sát với mặt đất hay để anh dùng lưỡi liếm sạch bụi trên giày ông ta, hay là dùng hết cả hai cách này đây?
Dù sao, nếu là một người khôn ngoan, khi nhìn thấy ông ta, cảm nhận được nguồn linh lực đang dâng trào trong cơ thế ông ta thì đều biết nên chọn thế nào.
Trần Đức không lên tiếng đáp lại, anh nhấc chân, từng bước từng bước đi về phía Giang Hồ Hải.
Giang Hồ Hải vẫn đang uống rượu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Trần Bát Hoang đi về phía này, đây là chuyện trong dự liệu, ông ta nhẹ giọng nói: “Gia chủ Hàn, ông thấy chưa, ta đã nói rồi hắn không phải vấn đề gì lớn cả, lúc nãy hắn kiêu ngạo như vậy,