Ông ta thở dài một hơi…
Hàn Vân Sơn hiểu.
Sau tối nay, nhà họ Hàn, sẽ biến mất!
Hoàn toàn biến mất!
Nhà họ Hàn vốn chiếm ưu thế tuyệt đối, từ nay về sau sẽ trở thành lịch sử của Giang Bắc.
Hàn Vân Sơn tuyệt vọng, trong lúc đó, Hàn Tùng vẫn quỳ mọp trên mặt đất, đầu chôn vào cơ thể run lấy bẩy, một câu cũng không dám nói, chỉ hận một nỗi mình không thể tàng hình để không ai chú ý đến.
“Phụp!”
Không đế cho Hàn Vân Sơn thêm cơ hội nào nữa, Trần Đức rút kiếm Thanh Phong trong tay ra, giơ lên, chém xuống.
Kiếm Thanh Phong…
Như một ngọn gió…
Một đường chém xuống.
Đầu Hàn Vân Sơn từ trên cổ lăn lông lốc xuống, máu tươi phun ra, trên mặt đất bê bết máu, vô cùng khó chịu.
Có điều, Trần Đức từ đầu đến cuối mắt cũng không hề chớp, lãnh đạm nhìn hết thảy, lạnh lùng không gì sánh được.
Dám động đến Tử Hàm, đó chính là chạm đến vảy ngược của Trần Đức, không ai được phép động tới em gái của người anh em đã vì anh mà chết, không một ai!
Hàn Vân Sơn có chết cũng không hết tội!
“Người kia, giao cho các người đấy”, Trần Đức thoáng nhìn Hàn Tùng run lẩy bẩy dưới đất, hất hàm với tám người Trương Thiên Dương gọi đến.
Hàn Tùng chỉ là một người bình thường.
Hai người rẽ lối tám người bước ra đi đến chỗ Hàn Tùng, trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm sắc bén.
“Không!
tt
“Đừng mà!
;;
Hàn Tùng trợn to hai mắt, điên cuồng giày giụa: “Đừng mà, đừng mà, Trần Bát Hoang, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa, cầu xin anh, tha