Mạc Thiếu Dương vốn tưởng cô ta cũng đến đây mời rượu, nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại lắc lư vóc dáng gợi cảm kia lướt ngang qua không hề dừng lại.
Mạc Thiếu Dương liếc mắt ra hiệu với Luc Tâm Da.
Lục Tâm Dạ và hắn ta là bạn chí cốt, thấy vậy liền biết Mạc Thiếu Dương muốn giữ thông tin liên lạc của người phụ nữ kia nên lập tức nhảy ra: “Người đẹp xin dừng bước!”
“Hả?”, Nữ Báo Hoa quay đầu nhìn lại: “Anh chàng đẹp trai, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, Mạc Thiếu Dương, cậu chủ Mạc của chúng tôi muốn mời em uống vài ly, người đẹp nể mặt chút nhé”, Lục Tâm Dạ nói một cách tự mãn, trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần nói ra cái tên Mạc Thiếu Dương, phụ nữ nhất định sẽ cắn câu.
“Haha, thực xin lỗi, tôi phải đi gặp một người khác”, Nữ Báo Hoa mỉm cười từ chối.
“Còn ai có thể thu hút em hơn cậu chủ Mạc của chúng tôi?”, Lục Tâm Dạ hỏi.
“Đúng thế, người đẹp, lẽ nào em không biết cậu chủ Mạc sao, vừa rồi cậu ấy đã mời tất cả mọi người uống rượu đấy”, Dương Hoan cũng tiến lên.
“Người đẹp, đến uống với bọn anh vài ly đi, không có chuyện gì đâu, lẽ nào em không định nể mặt cậu chủ Mạc sao?”
Mạnh Đức Long cũng tiến lên trước đứng vây quanh người phụ nữ đó, thái độ rất rõ ràng, hôm nay không uống vài ly thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
Trong đôi mắt trong veo của Nữ Báo Hoa lóe lên một tia gian xảo, cô ta âm thầm liếc mắt nhìn về phía Hoa Ban Hổ, thấy Hoa Ban Hổ gật đầu thì liền giả bộ dè dặt nói: “Tôi… không muốn nể mặt cậu chủ Mạc…”, cách đó không xa Mạc Thiếu Dương giật mình.
Trong nháy mắt, giây trước còn đang dương dương đắc ý, giây sau liền thay đổi sắc mặt.
Dù gì thì Mạc Thiếu Dương cũng là sinh viên mới ra trường, hắn ta đã bỏ ra hơn một triệu để mời mọi người uống rượu.
Thứ hắn ta cần chính là máu mặt! Là sự tâng bốc ca tụng!
Là thể diện!
Bây giờ, đúng lúc hắn ta đang định thể hiện thì có người đột nhiên xuất hiện, nói là không muốn nể mặt hắn ta, quan trọng nhất người nói câu này lại là một người phụ nữ.
Người phụ nữ mà hắn ta