Bát Gia Tái Thế

Chương 395


trước sau



“Bốp!”
Hoa Ban Hổ vung tay tát thẳng vào mặt Mạc Thiếu Dương, châm chọc nói: “Mày muốn ông mày nế mặt à? Mặt mày là cái khỉ gì hả? Đáng bao nhiêu?”
“Hoa Ban Hố, mày muốn làm gì?”, Mạc Thiếu Dương ôm lấy mặt, mặt hẳn ta đỏ bừng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Rõ ràng lúc trước trong quán bar, đám người này còn kiêng kị hắn, sao bây giờ lại chẳng sợ gì hết?
Vì sao chứ?

“Hoang mang lắm đúng không?”, Hoa Ban Hổ khom người, nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Thiếu Dương: “Có phải cảm thấy rất khó hiểu, vì sao trong quán rượu tao không dám đụng đến mày, mà giờ không chỉ đụng còn đánh mày?”
“Vì sao?”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

“Muốn biết à? ông mày không thích nói với mày đấy!”, đương nhiên Hoa Ban Hổ sẽ không nói rằng mình sợ Trần Bát Hoang, nếu bị đồn ra ngoài, hắn còn làm người thế nào nữa?
“Má nó, mày tưởng ông mày sợ bố mày, sợ Phì Tứ à? Bọn họ là cái khỉ gì? Ồng mày sợ bọn họ?”
Trong lúc nói chuyện, Hoa Ban Hổ giơ chân đạp lên người Mạc Thiếu Dương, sau đó nói với lão Đầu Trọc: “Đánh cho tôi, đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó!”
“Được!”
Lão Đầu Trọc nắm chặt nắm đấm, không nói hai lời, lập tức vung quyền, ba người còn lại cũng đồng thời ra tay.

Bọn họ hung hăng tẩn Mạc Thiếu Dương một trận, trút hết toàn bộ những ấm ức lúc ở quán bar lên người hắn ta.

“Hoa Ban Hổ, mày dám… ui…”
“Hoa… anh Hổ, rốt cuộc anh muốn gì, muốn tiền tôi cho anh!”

“Huhu… anh Hổ, tha cho tôi, cầu xin anh!”
Mạc Thiếu Dương ôm đầu, lúc ban đầu hắn còn cương, nhưng chưa đến ba phút đã hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ biết ôm đầu khóc rống,

không ngừng dập đầu: “Cầu xin các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà! Van xin các người!”
Diêm Mộng đứng bên cạnh cũng hoảng sợ không thôi, vô thức kêu lên: “Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó, mau dừng tay, nếu không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Ồ…”
Hoa Ban Hổ cười lạnh, phất phất tay ra hiệu mấy người lão Đầu Trọc lui sang một bên.

Tiếp đó, hắn khoanh tay trước ngực, bước từng bước thong thả đến trước mặt Mạc Thiếu Dương: “Cậu Mạc, sao rồi, cậu cảm thấy thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Thiếu Dương đối mặt với chuyện kiểu này, cũng là lần đầu hắn ta bị đối xử như vậy.

Vốn dĩ, hắn ta cho rằng thân phận, địa vị cùng tiền tài của mình có thể khiến Hoa Ban Hổ động lòng, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng chút đế tâm.

Ổn? Hay không ổn?
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi

này.

Nếu hắn ta nói vẫn còn ổn, có khi Hoa Ban Hổ lại tẩn cho hắn ta thêm một trận.

Còn nếu nói không ổn, nói không chừng sẽ khiến Hoa Ban Hổ mất hứng, cuối cùng cũng sẽ bị đánh thêm một trận.

vẻ mặt Mạc Thiếu Dương trông rất đáng thương, kiểu như bé ngoan rất đau khố nhưng bé ngoan sẽ không nói ra đâu, nước mắt hắn ta âm thầm lăn dài trên má, thoạt nhìn có hơi ngốc nghếch.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện