Nhìn thấy cây mã tấu, Mạc Thiếu Dương sợ đến muốn són ra quần.
May mà hắn không phản kháng.
Bằng không đêm nay hắn chết chắc.
Tại đây có hình ảnh
Hoa Ban Hổ còn chưa dứt lời.
Một luồng sáng trắng đột ngột lóe lên.
Một giây sau đó.
Bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt! Hệt như bị một lưỡi dao sắc bén lia
qua!
Bàn tay to lớn rơi uỵch xuống đất, tốc độ đứt lìa quá nhanh, năm ngón tay hãy còn run bần bật!
“Á á á!!!!”
Gần như cùng lúc…
Hoa Ban Hổ rống lên vang trời dậy đất, một cơn đau thấu xương lập tức xông lên não hắn, khiến hắn quỳ lết xuống đất.
Tròng mắt hắn lồi ra dữ dằn, đau đớn, cùng với ngỡ ngàng, không thể tin nổi!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tay hắn, sao lại đứt rồi?
Chung quanh hắn không có dao, không có kiếm, cũng không có bất cứ thứ gì làm vũ khí!
Hắn không hiểu, ánh sáng trắng vừa rồi, rốt cuộc là cái quái gì vậy?
“Á!!!”
Tiếng hét lần này là của Diêm Mộng, bàn tay kia vừa vặn rơi xuống trước mặt cô ta, máu tươi còn chảy ròng ròng.
Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, làm gì đã phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp bậc này, cô ta che miệng, hoảng hốt cực độ, nhìn máu me nhoe nhoét đầy đất, dạ dày cô ta quặn lên từng hồi.
Bên kia, Mạc Thiếu Dương há hốc mồm.
Hắn ta cũng không hiếu vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Ba người Đầu Trọc đang bước về phía người mang mặt nạ hề