Đừng thấy họ có mười mấy người, cộng hết lại cũng chỉ cần Hàn Nhị đánh là bại!
Thế mà Trần Đức chẳng những giết Hàn Nhị, còn giết luôn hai kẻ mạnh hơn cả Hàn Nhị!
Cả quá trình chỉ tốn không đến một phút thời gian!
Bây giờ nếu họ ngu ngốc lao lên, ngoài chịu chết ra thì còn làm được gì?
Nghe Hàn Thái la hét, bọn họ lấy lại tinh thần, xoay người bỏ chạy, kẻ này chạy nhanh hơn kẻ kia.
Lúc này rồi còn bảo với cả vệ, bảo vệ cái mốc xì!
…
Trên người trên tay Trần Đức bây giờ chỉ toàn là máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc cùng với máu loãng hòa vào nhau, hỗn tạp, mùi hương đó không hề dễ ngửi tí nào, cứ như mùi của ma quỷ.
Ma quỷ giết người không chớp mắt!
Mà ma quỷ đó đang đi từng bước đến gần Hàn Thái.
“Trần Bát Hoang, mày muốn làm gì, tao là người của nhà họ Hàn, là thanh niên ưu tú nhất nhà họ Hàn, là người có kỳ vọng sẽ trở thành người thừa kế vị trí gia chủ, nếu mày đụng vào tao, nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua cho mày!”
Hàn Thái đầy sợ hãi, hắn ta chỉ là một người bình thường, không có người bảo vệ, không có lợi thế, tuyệt đối không phải là đối thủ của tên ma quỷ này, hắn ta liên tục lùi về phía sau, vừa uy hiếp.
“Trần Bát Hoang, nếu tao thiếu một cọng tóc nào, ông nội tao, bố