Không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta chính là chưởng môn đời tiếp theo của phái Không Đồng!
Tuy Hàn Vân Sơn không cho rằng Trần Bát Hoang có thể đánh thắng hơn 100 vệ sĩ của mình, nhưng để đảm bảo, vẫn mời Giang Hồ Hải đến.
Hai người còn lại chính là đệ tử của ông ta, tên là Tống Bình và Mã Viễn, nghe nói là dẫn họ ra rèn luyện.
“Nào, Giang đại sư, cậu Tống, cậu Mã, tôi mời mọi người một ly.
Nếu đêm nay có xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì dựa vào ba người hết đó!”, Hàn Vân Sơn đứng dậy, kính cẩn mời rượu cả ba.
Bất kể đêm nay có cần tới họ hay không thì họ cũng là một sự giúp đỡ quan trọng đối với nhà họ Hàn!
Nhà họ Hàn có thể đi đến ngày hôm nay vì lão tổ của họ là một võ giả.
Giờ lão tổ bế quan chưa ra nên mọi công việc đều do Giang Hồ Hải xử lý.
“Giang đại sư, đêm nay ông nhất định phải bắt tên nhóc kia lại, để cháu trai có cơ hội chà đạp, làm nhục cậu ta!”, Hàn Tùng cũng âm u nói.
Đối mặt với việc Hàn Vân Sơn mời rượu, hai đệ tử của Giang Hồ Hải cũng đứng lên cụng ly, mà ông ta thì tuy có nâng ly lên, nhưng lại không đứng dậy, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ:
“Một thanh niên hai mươi mấy tuổi đã có thể giết chết cháu trai ông thì đúng là khá thú vị đó.
Có điều, ông yên tâm, nếu dám đến nhà họ Hàn, Giang Hồ Hải ta sẽ khiến cậu ta có đi mà không có về”.
“Không cần sư phụ ra tay đâu”, Tống Bình nịnh: “Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi, cứ giao cho con là được.
Thậm chí ngay cả sư huynh cũng có thể ngồi cạnh xem thôi.
Con đảm bảo sẽ dạy cho cậu ta một bài học! Hàn Tùng, đến lúc đó, tôi giải quyết cậu ta xong sẽ giao cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm”.
“Đúng thế, sư phụ chỉ cần ngồi xem trò