“Tên nhóc này quả thực có chút bản lĩnh”, Giang Hồ Hải hờ hững đưa ra một lời nhận xét, sau đó nói tiếp: “Có điều cũng chỉ có thể nhảy loạn xạ trong nhà họ Hàn các người mà thôi.
Yên tâm đi, dựa vào chút sức lực này, hắn không đụng được một cọng tóc của các người đâu”.
“Tống Bình, Mã Viễn”.
“Có đệ tử!”
Tống Bình và Mã Viễn đồng loạt đứng lên đáp.
Giang đại sư nói: “Hai người các con bắt hắn qua đây, cúi đầu nhận tội với gia chủ nhà họ Hàn và Hàn Tùng”.
“Sư phụ yên tâm, vẫn là câu nói đó, không cần Mã sư huynh ra tay, một mình con là đủ rồi”, vẻ mặt Tống Bình vô cùng kiêu ngạo, mặc dù thấy Trần Bát Hoang đã giết chết hơn một trăm người, nhưng hắn vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi hay kiêng nể.
Đặt mình vào vị trí đó.
Nếu hắn là Trần Bát Hoang.
Hơn một trăm người đó cũng không thể sống sót!
Là một võ giả, mọi cấp độ đều khác nhau rõ rệt.
Kẻ mạnh nhất trong số hơn một trăm người kia chỉ mới là võ giả cấp ba mà thôi.
Tống Bình hắn rất tự tin là có thể một đấm đánh chết ngay tại chỗ.
“Không được khinh địch, tên nhóc đó quả thực rất có bản lĩnh”, Giang đại sư vừa uống rượu vừa bình thản nói.
“Sư phụ dạy rất phải”.
“Đi thôi sư đệ, đi dạy dỗ tên nhóc kia”
“Chờ đã, đem theo cái này…” Giang đại sư lấy ra một thanh trường kiếm dài ba thước từ bên hông ra: “Dùng Thanh Phong chặt đứt tay chân của tên