Trong phút chốc, máu đỏ phun ra dữ dội!
Tống Bình cứ như vậy mà chết, chết nhanh đến nỗi không thể nhanh hơn nữa!
Kiêu căng, ngạo mạn, chỉ một lòng muốn giết chết Trần Bát Hoang hòng chứng minh thực lực, múa rìu trước mắt Giang đại sư một phen, tiếc là… ngay cả cơ hội để ra tay cũng không có.
Thậm chí, ngay cả lời muốn nói cũng chưa kịp dứt câu.
Trong biệt thự.
Đám người Hàn Vân Sơn, Hàn Tùng bày ra vẻ mặt vừa khó coi vừa ngỡ ngàng, cảm giác nguy cơ chợt dâng lên.
“Giang đại sư, đây là….
”, sắc mặt Hàn Vân Sơn trở nên kỳ dị, Giang Hồ Hải đau đớn vì mất đi đệ tử, ông ta lo lắng người sau đó sẽ nổi giận.
Ai ngờ…
Ngoài việc hơi sửng sốt một chút ra, Giang Hồ Hải không có bất kỳ phản ứng nào khác, ngược lại còn an ủi Hàn Vân Sơn: “Người học võ sống chết có số cả, Tống Bình kiêu căng ngạo mạn, đã sớm có ngày hôm nay, yên tâm đi, có họ Giang ta ở nhà họ Hàn, sẽ không vệc gì xảy ra đâu”.
“Chúng ta cứ quan sát tiếp đã, xem thử hôm nay tên kia có thể vượt qua được đệ tử Mã Viễn của ta không.
Mã Viễn là đệ tử đắc ý nhất của ta, thiên phú luyện võ không thua kém ta chút nào đâu.
Nó sẽ giúp chúng ta xử gọn Trần Bát Hoang”.
“…”
Phía trước biệt thự.
Thi thể Tống Bình ngã rầm xuống đất, không khác gì một túi rác nặng nề bị Trần Đức ném xuống, sau đó