Chỉ một cú đấm, Giang Hồ Hải gần như chỉ cần một cú đấm…
Đã có thể giết chết con hổ hung dữ nọ!
Mà…
Mới chỉ ba năm trước thôi.
Sau ba năm, thực lực của Giang Hồ Hải chỉ e đã vượt xa trước đó.
Lúc này, ông ta đã nổi sát ý.
Hàn Vân Sơn tin chắc, phen này Trần Bát Hoang tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
“Có chuyện rồi? Có chuyện là đây đó hả?”, Giang đại sư phì cười, nhìn Trần Đức trong màn hình, cố ý nói: “Có chuyện mà mấy người nói là hắn đấy à?”
Giang Hồ Hải ngồi yên tại chỗ, như một bậc cao tăng, nhìn vào màn hình, Trần Bát Hoang đang càng lúc càng tiến gần biệt thự, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng sát khí cuồn cuộn.
“Hắn ta chỉ mới hoa tay múa chân một chút, vậy mà đối với các người đã là ‘có chuyện’ rồi sao?”
“Hàn gia chủ, ông đoán thử xem, nếu thằng nhãi này đến trước mặt ta, vậy thì Giang Hồ Hải ta sẽ giết chết nó trong vòng mấy chiêu?”, ánh mắt Giang Hồ Hải không giấu vẻ khinh thường, kèm theo dữ tợn.
Khinh thường, chính là khinh thường thực lực của Trần Bát Hoang.
Còn dữ tợn, là bởi vì Trần Bát Hoang liên tục giết chết hai đệ tử của ông ta, mà một trong số đó là đệ tử có thiên phú võ học cực mạnh mà ông ta kỳ vọng.
Điều này khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt trước nhà họ Hàn, trước đó ông ta còn mạnh mồm tuyên bố, rằng hai đệ tử này dư sức giết Trần Bát Hoang.
Vậy mà chỉ trong phút chốc, hai tên đệ tử tâm đắc cứ thế bỏ mạng.
Không chỉ bỏ mạng, mà linh khí Thanh Phong còn bị đối phương cướp đi.
Bất kể ra sao.
Ông ta cũng