“Cậu Trần!”, máy bay hạ cánh, cửa cabin vừa mở ra, vóc sáng cao lớn của Trần Đức xuất hiện.
Trương Thiên Dương tỏ vẻ cung kính và sùng bái tiếp đón: “Chúc mừng cậu Trần chiến thắng trở về!”
“Đã khiến ông vất vả đi một chuyến rồi!”, Trần Đức cũng không bất ngờ khi thấy Trương Thiên Dương đích thân ra đón, lúc ở trên máy bay đã có người sớm thông báo với anh.
“Không vất vả, không vất vả, cậu Trần không chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi, mà còn là ân nhân của cả nhà họ Trương, đón cậu vốn là chuyện nên làm!”, Trương Thiên Dương đứng bên cạnh Trần Đức, luôn có cảm giác trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, khiến ông ta có hơi khiếp đảm: “Cậu Trần, tôi đã chuẩn bị tiệc ăn mừng đợi cậu về!”
“Tiệc ăn mừng thì không cần đâu!”
Trần Đức cũng không thích mấy thứ lòe loẹt này, bèn dứt khoát từ chối.
Sau trận chiến ở nhà họ Hàn, anh cảm thấy mình cần phải đột phá, nên quyết định về nhà tu luyện thật tốt.
Trương Thiên Dương khựng lại một chút, không có và cũng không dám miễn cưỡng: “Được, cậu Trần, không phải trước đó cậu có nói muốn đấu giá một món đồ cổ sao? Tôi đã sắp xếp một buổi đấu giá rồi, cậu xem lúc nào có thời gian thì báo để tôi tổ chức!”
“Ngày mai đi!”, Trần Đức nói.
“Được!”
Trương Thiên Dương đích thân sắp xếp người đưa tiễn Trần Đức, dõi theo bóng lưng anh, ông ta nói với Quan Hổ: “Quan Hổ, ông đích thân đi Giang Bắc một chuyến, mấy tên đi ngày hôm qua đánh đấm cũng không tệ, thế nhưng chuyện kinh doanh thì mù tịt.
Nhà họ Hàn bị diệt, giới kinh doanh Giang Bắc chắn chắn sẽ náo loạn một thời gian, ông nhân cơ hội này đi chia một miếng bánh ngọt, nhớ lấy, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy, chớ miễn cưỡng, phía Giang Bắc vẫn còn một vài công ty bản địa!”
“Tôi hiểu!”, Quan Hổ không chút chần chừ, lập tức lên máy bay tư nhân đi đến Giang Bắc.
Về đến nhà, việc đầu tiên Trần Đức làm chính là bắt đầu