“Đúng vậy, đây là quán bar có danh tiếng xa xỉ nhất ở Thiên Hương Kiều đấy.
Đặt một bàn ở đây ít nhất cũng hơn mười ngàn tệ”, Lục Tầm Dạ nói.
“Wow, cậu chủ Mạc quả nhiên xa xỉ”, Dương Hoan liếc mắt nhìn Trần Đức: “Nếu không phải nhờ cậu chủ Mạc thì e là có kẻ nghèo kiết xác cả đời cũng không có cơ hội đến nơi xa hoa như này”.
“Cậu chủ Mạc vừa đẹp trai lại vừa giàu có, ai có thể làm bạn gái của cậu ấy, thật đúng là phúc tu tám đời”.
“Cũng chỉ có Mộng Mộng của chúng ta mới có thể xứng với cậu chủ Mạc mà thôi”.
“Tất nhiên rồi, Mộng Mộng của chúng ta xinh đẹp như vậy, những tên vệ sĩ tạp nham kia đúng là ảo tưởng, cóc thì sao có thể ăn thịt thiên nga chứ?”
“Mộng Mộng, ngưỡng mộ cô thật đất, hạnh phúc chết đi được, có thể nhận được sự xem trọng của cậu chủ Mạc”.
“…”
Ba nam bốn nữ vừa cảm thán vừa nịnh nọt Mạc Thiếu Dương, để Mạc Thiếu Dương và Diêm Mộng ngồi ở phía trước nhất, sóng vai với nhau.
Còn tên nghèo kiết xác và con cóc mà bọn họ vừa nói, không ai khác chính là Trần Đức.
Trần Đức hoàn toàn không có ý định gì khác với Diêm Mộng, vờ như không nghe thấy ngồi một bên góc.
Trong không khí ồn ào của quán bar, chẳng mấy chốc đám người này đã tụ thành từng nhóm, nhóm thì chơi đoán số, nhóm thì uống rượu, còn có hai người đi nhảy nhót.
Ở cùng với mấy người này, Trần Đức xem như đã hoàn toàn trở thành vệ sĩ, không ai thèm đếm xỉa đến anh, Mạc Thiếu Dương cố ý gạt anh sang một bên, hắn ta không lên tiếng thì tự nhiên cũng không có ai để ý đến anh