Do đó, hành động của Trần Đức lập tức khiến nhiều người quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Thằng ranh này làm cái gì vậy, đứng lên làm chi?”
“Chẳng lẽ mót tiểu không nín được?”
“Tào lao, cho dù là mót tiểu thì lúc này đứng lên cũng không đúng lúc!”
“…”
Hiện trường nhanh chóng xôn xao lên.
Bên phía Mạc Thiếu Dương.
Diêm Mộng cau mày, lập tức quát lên: “Trần Bát Hoang, anh đứng lên làm gì thế hả? Đây là lúc anh đứng sao? Không mau ngồi xuống cho tôi, đừng làm mất mặt tôi được không hả?”
“Anh…”
Trần Đức đang định giải thích, Lục Tầm Dạ bỗng dưng mở miệng: “À, ranh con, không phải mày nghĩ bà chủ Hạ Thiên Tuyết sẽ chọn mày đấy chứ? Lẽ nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?”
“Há há há…”
“Lần đầu tiên trong đời tao thấy kẻ mặt dầy như vậy luôn, chẳng lẽ mày muốn dựa hơi cậu Mạc đây à?”, Mạnh Đức Long cũng chế nhạo.
“Trần Bát Hoang, mày mau ngồi xuống, lúc này là lúc để thằng như mày đứng hả? Đừng quấy rầy nhã hứng của cậu Mạc, ok?”, Dương Hoan lạnh lùng quát.
Hạ Thiên Tuyết càng lúc càng gần, Mạc Thiếu Dương đích thân mở mồm nói: “Trần Bát Hoang, lúc này tôi không muốn kiếm chuyện với anh, tốt nhất là anh ngay lập tức ngồi xuống cho tôi, ok? Tôi không muốn để người ta biết tôi đưa một tên vệ sĩ đến đây uống rượu, nếu anh không làm theo, tôi gọi điện cho ba tôi sa thải anh, có hiểu không hả?”
Ai nấy tranh nhau nhao nhao lên, hoàn toàn không để cho Trần Đức cơ hội mở miệng.
Trần Đức cũng chẳng nói gì, cơ bản là lười giải thích.
Trước mắt bao nhiêu