“Đùa anh thôi, nhiều thế này cũng đủ rồi!”, Trần Đức xoay máy ảnh lại, đưa từng tấm ảnh cho Phì Tứ xem, sau đó lưu ảnh vào mười mấy hộp thư dưới ánh nhìn chăm chú của Phì Tứ.
“Yên tâm đi, mấy email này đều là của tôi, chỉ cần sau này anh đừng đến gây chuyện nữa thì mấy tấm ảnh này sẽ là bí mật bị chôn vùi vĩnh cửu”, Trần Đức đưa máy ảnh cho Phì Tứ: “Hay là anh cũng giữ lại một phần để làm kỷ niệm?”
Phì Tứ lắc đầu: “Người anh em Bát Hoang, giờ xem như cho qua chuyện này nhỉ?”
“Ừ, con người tôi nói gì thì là đó, chú trọng nhất là nghĩa khí”, Trần Đức cầm bia trên bàn lên nốc cạn: “Qua rồi thì cho nó qua đi”.
Phì Tứ vội vàng mặc lại quần áo, giờ quyền chủ động nằm trong tay Trần Đức, một khi ảnh bị lộ ra ngoài, đại ca cầu Thiên Hương này là hắn ta cũng đến “công chuyện” luôn, bên trên chắc chắn sẽ đổi người.
“Anh Bát Hoang, sau này chúng ta là anh em, ai bắt nạt anh và Thiên Tuyết đều là kẻ thù của Phì Tứ tôi”, Phì Tứ cầm ly rượu của mình lên uống cạn.
“Anh em tốt!”, Trần Đức cười nói: “Nào, chúng ta uống rượu”.
Trần Đức gọi một cú điện thoại bảo Hạ Thiên Tuyết cho người bên ngoài giải tán rồi gọi mấy người đẹp vào rót rượu, hai người thân thiết như anh em cùng giơ cốc lên uống rượu.
Tất nhiên, sâu trong thâm tâm, chẳng ai xem ai là anh em cả, Trần Đức chỉ muốn nhận một đàn em để Hạ Thiên Tuyết không phải bị quấy nhiễu nữa, còn Phì Tứ thì muốn nịnh bợ Trần Đức.
Ngoài việc lo lắng ảnh chụp sẽ bị lộ thì còn một nguyên nhân nữa.
Phì Tứ có thể đi đến vị trí ngày hôm nay dĩ nhiên cũng có bản lĩnh hơn người.
Hắn ta nhận ra người trẻ tuổi tự xưng là Trần Bát Hoang trước mặt này không đơn giản, tên này có vẻ hiểu rất rõ những chuyện của giang hồ.
Huống gì còn có một thân bản lĩnh cực lợi hại thế này.
Tửu lượng của Phì Tứ cực kỳ tốt, nhưng so với Trần Đức thì khác nào gặp sư phụ đâu, đến khi hắn ta uống say bí tỉ, Trần Đức vẫn tỉnh táo như cũ.
Làm như thứ anh uống không phải rượu mà là