Cây gậy sắt trong tay rơi xuống.
Trần Đức bắt được một cây, trở tay ném về phía Tiền Bình.
Tiền Bình đang uống trà, vừa nhấc ấm trà lên đột nhiên ‘choang” một tiếng, nước bắn ra tung toé, vung vãi khắp sàn.
Cây gậy sắt đập trúng bụng Tiền Bình.
“A!”
Tiền Bình hét lên thảm thiết, vô thức ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rụt lại, sống lưng lạnh toát: “Trần… Trần Bát Hoang… mày, mày muốn làm…”
“A!”
Lời còn chưa dứt, Tiền Bình đã thấy một nắm đấm lao vút tới.
Sau đó là từng tiếng thét thê thảm.
Bên ngoài phòng làm việc, Vương Địch mới hút được một phần ba điếu thuốc chợt nghe loáng thoáng thấy có tiếng hét thảm thiết phát ra từ bên trong, nụ cười giễu cợt bất giác hiện lên trên môi.
Học sinh mới đấu với ông ta chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Cái gì mà Trần Bát Hoang với Trần Cửu Hoang, ở trước mặt cháu trai Tiền Bình của ông ta chẳng phải cũng chỉ là cháu trai thôi sao?
Trong văn phòng, tiếng la hét càng lúc càng thảm thiết hơn.
Mức độ thảm thiết này khiến mí mắt Vương Địch cũng phải giật giật.
Tiền Bình mạnh tay như vậy, đừng đánh chết người ta đó!
Vương Địch thật sự lo Tiền Bình ra tay không biết nặng nhẹ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng, suy đi nghĩ lại đây cũng không phải lần đầu Tiền Bình làm chuyện này, có lẽ thằng bé sẽ biết chừng mực, dù sao Trần Bát Hoang khiến Tiền Bình mất hết mặt mũi, ra tay nặng chút cũng có thể hiểu.
Nghĩ đến đây, Vương Địch bắt đầu ung dung, bình tĩnh hút thuốc.
Trong phòng làm việc, Tiền Bình bị Trần Đức ấn xuống đất đánh, hai chiếc răng cửa bị đánh gãy, nước bọt lẫn máu chảy ròng ròng khắp sàn, ánh mắt kinh hãi