Bát Gia Tái Thế

Chương 690


trước sau

Chương 690

Đồng thời, búa trong tay gã nhắm ngay đầu Kỳ Hàn mà bổ xuống.

Mấy người Trương Thiên Dương, Trương Tử Đằng, Đường Hiển Sinh cùng Tiêu Mạn Y hoảng hốt.

Hiển nhiên, Kỳ Hàn đã cạn kiệt sức lực, chắc chắn hắn không thể tránh thoát một búa kia.

Cát Hằng nở một nụ cười tàn nhẫn, dường như gã đã nhìn thấy đầu Kỳ Hàn rơi xuống đất cùng tiếng thét hoảng sợ và dáng vẻ kinh hãi của đám sâu kiến xung quanh.

Thế nhưng…

Thật sự là thế sao?

Khoảnh khắc cây búa kia bổ xuống…

Thình lình…

Kỳ Hàn không còn chút sức lực nào cả, như bị thứ gì đó lôi đi, rút lui trong một tư thế không thể tin được.

Chiếc rìu của Cát Hằng theo quán tính chém vào không khí, vang lên một tiếng gào rít kỳ lạ. Luồng không khí di chuyển theo lưỡi rìu sau đó bị chia đôi, hiệu quả thị giác cực kỳ kinh người.

Nhìn thôi cũng đủ đoán được, chiếc rìu này nặng đến mức nào!

Nếu bị nó chém trúng, Kỳ Hàn chắc chắn sẽ chết.

Đáng tiếc, lại không trúng.

Cát Hằng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt Kỳ Hàn có thêm một bóng người khác.

Dáng người cao, ngũ quan rõ ràng cùng một đôi mắt sâu thẳm.

“Bát Hoang!”

“Cậu chủ Trần!”

Đồng thời cùng lúc đó, Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Tống ngữ Yên và những người khác cũng nhìn thấy bóng dáng đó, bất giác thốt lên.

Bọn họ không nhìn rõ Trần Đức biến mất khi nào và anh lại xuất hiện ra sao!

Ai nấy cũng đều vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Cát Hằng và Thành Kỳ Văn cũng không nhìn rõ, anh vô cùng kỳ dị, cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trước mặt rồi cứu Kỳ Hàn.

“Cậu chủ Trần!”, Kỳ Hàn được

cứu, có điều hắn không hề vui vẻ mà lại rất lo lắng: “Cậu chủ Trần, cậu nhanh đi đi, hắn rất mạnh, cậu…có thể không phải là đối thủ của hắn”.

“Đừng lo”.

Trần Đức không hề quay đầu lại, an ủi Kỳ Hàn một câu, không có chút dao động trong lời nói của anh.

Chỉ là một tên Cát Hằng mà thôi, gã là cái thá gì chứ.

Anh đứng nãy giờ không ra tay, vốn dĩ là muốn Trương Thiên Dương tự giải quyết chuyện này, dù sao cũng là chuyện riêng trong nhà Trương Thiên Dương, anh không tiện xen vào.

Đồng thời, sau khi Kỳ Hàn ra tay, anh cũng muốn để Kỳ Hàn rèn luyện thêm.

Với thực lực chỉ ở cấp Thông Mạch Kỳ trung kỳ, nhưng lại có thể chống đỡ đến tận bây giờ và tiếp nhiều chiêu của Cát Hằng ở cấp Thông Mạch Kỳ đỉnh phong như vậy, Kỳ Hàn đã là rất rất rất giỏi rồi.

Dù sao thì không phải ai cũng là Trần Đức, không phải ai cũng lăn lộn dưới lưỡi đao từ lúc mới mười ba tuổi, vượt qua thần chết hết lần này đến lần khác.

Hồi tưởng lại, năm đó khi Trần Đức còn là một người bình thường, anh đã từng giết chết một số võ giả.

“Thể diện của bọn họ không đáng giá, không biết thể diện của tôi thế nào”, Trần Đức phớt lờ Cát Hằng, nhìn về phía Thành Kỳ Văn, giọng điệu rất bình tĩnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện