"Được rồi, đã hiểu".
Diệp Khánh Ngôn là thư ký của Tống Thiên Vũ, làm việc trong một tập đoàn dược phẩm cho nên tất nhiên cô ấy cũng quen biết không ít người trong bệnh viện, rất nhanh đã có thể biết được chuyện của Trương Tử Hàm.
"Bệnh bạch cầu sao, thảo nào".
Diệp Khánh Ngôn cuối cùng đã hiểu tại sao Trần Đức lại muốn có ngay cho bằng được một năm tiền lương, cô ấy cũng từng có một người em trai mắc căn bệnh này, nhưng chuyện khi đó rất khác, khi đó cô ấy còn trẻ, không có điều kiện chữa trị cho em trai, chỉ có thể bất lực nhìn em trai mình rời khỏi thế gian.
Cô ấy có thể hiểu rõ cảm giác cần tiền gấp của Trần Đức vào lúc này, chi phí phẫu thuật cùng chi phí hậu phẫu của căn bệnh bạch cầu đều là những khoảng tiền khổng lồ.
Cũng có thể nói, sáu trăm ngàn còn lâu mới đủ.
Nửa giờ sau Diệp Khánh Ngôn nhận được thông tin từ bộ công an, lí lịch cho thấy Trần Bát Hoang là trẻ mồ côi, lưu lạc xin ăn khắp nơi cho đến năm 13 tuổi.
Từ năm 13 tuổi đến năm 26 tuổi thì trong lý lịch của anh ta không thể tìm thấy thông tin được nữa.
Ngay cả bộ công an cũng không tra ra thông tin.
“13 năm, thời gian dài như vậy, anh ta đã đi đâu?”, Diệp Khánh Ngôn lúc này mới phát hiện người đàn ông đánh trống khua chiên trên thị trường nhân tài này hóa ra lại là một người có rất nhiều bí ẩn.
Suốt 13 năm không có thông tin, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ tìm ra một lý lịch để trống suốt 13 năm, nếu như giao lại cho Tống Thiên Vũ thì chỉ sợ chuyện này không xong.
Diệp Khánh Ngôn ở lại bệnh viện 308 đợi đến lúc hoàng hôn, cho tới khi biết rằng Trần Bát Hoang đã rời đi thông qua thông tin nội bộ thì cô ấy mới đi vào thăm Tử Hàm.
Có lẽ là do Trần Bát Hoang đã khiến cho cô ấy nhớ về quá khứ của mình, cho nên cô ấy mới nghĩ nếu đã đến đây rồi thì cũng nên vào thăm em gái của anh một chút.
Hơn nữa cô ấy còn muốn tìm hiểu về quá khứ của Trần Bát Hoang thông qua Tử Hàm.
Trong phòng VIP nơi Tử Hàm ở, cô bé là người duy nhất trong phòng, có hai y tá đang chơi trò chơi với cô bé, Diệp Khánh Ngôn từ cửa bước vào, hai y tá liền tự giác rời đi.
Hiển nhiên trước đó đã có người thông báo cho hai cô ấy rồi.
"Em chào chị xinh đẹp".
Nhìn thấy Diệp Khánh Ngôn, đôi mắt to tròn màu ngọc bích của Tử Hàm lại chớp chớp hỏi cô ấy: "Chị xinh đẹp đến đây thăm Tử Hàm sao?"
"Đúng vậy".
Nhìn thấy Tử Hàm đáng yêu, Diệp Khánh Ngôn cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn bình thường, trong lòng không khỏi có chút thương hại, cô bé đáng yêu này đã khiến cho cô ấy nhớ về em trai của mình.
"Đây là quà của chị tặng em".
Diệp Khánh Ngôn lấy ra một con búp bê rồi nói.
“Anh Bát Hoang nói không được nhận quà của người lạ”, Tử Hàm hiển nhiên rất thích, nhưng cô bé chỉ nhìn con búp bê một cái rồi liền lắc đầu.
“Chị không phải người lạ, chị là bạn của anh Bát Hoang”, Diệp Khánh Ngôn lại nói.
"Chị làm thế nào để chứng minh chị là bạn của anh ấy?", Tử Hàm chớp chớp mắt hỏi.
"À...!anh ấy tên là Trần Đức, năm nay anh ấy hai mươi sáu tuổi, chị nói có đúng không?"
"Đúng".
"Vậy thì em phải nhận quà của chị đó".
"Em cảm ơn chị!"
Tử Hàm vui vẻ nhận quà, ôm con búp bê trong tay ngắm nghía, mặc dù cô bé rất hiểu chuyện nhưng dù sao thì vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, rất nhanh thì cô bé đã trở nên thân thiết với Diệp Khánh Ngôn hơn.
"Anh Bát Hoang trước kia chính là một quân nhân xuất sắc giống như anh trai Trương Phàm của em vậy, anh Trương Phàm đang phải thực hiện một nhiệm vụ bí mật cho nên không thể quay lại, vì vậy mới gửi em cho anh Bát Hoang chăm sóc..."
Thông qua sự dẫn dắt từ từ, Diệp Khánh Ngôn cuối cùng cũng đã biết được thân thế của cô bé Trương Tử Hàm, hơn nữa còn biết được rằng Trần Bát Hoang trước kia là một quân nhân, dù vậy cô ấy vẫn không thể biết được thêm thông tin của anh nữa.
Tuy nhiên, có chút manh mối này cũng đủ rồi, phần còn lại cô ấy có thể