Một lúc lâu sau thì cậu ấy vẫn nhận lấy quả táo.
“Ăn đi”, Hồ Hải Sinh nói: “Nếu không muốn ăn thì cậu cũng có thể đưa nó cho Trần Bát Hoang.
Không phải hai người là bạn bè tốt sao? Hai người nên cùng nhau chia sẻ những điều tốt đẹp”.
“Ồ, không đúng, hai người có lẽ không thân đến vậy.
Nếu như là bạn tốt thật sự thì anh ta nhất định sẽ giúp cậu ăn”.
Hồ Hải Sinh cực kỳ kiêu ngạo thúc giục: “Thất thần làm gì, ăn đi”.
“Rắc!”
Đàm Thu cắn một miếng táo.
Ngay sau đó, như rất kích động, cậu ấy chỉ cắn hai ba cái là đã cắn hết phần thịt quả táo, chỉ còn lại phần lõi quả:
“Việc riêng của tôi không cần bạn bè gánh chịu cùng”.
Lời nói của Đàm Thu khiến những người xung quanh cũng hơi ngạc nhiên.
Theo như bọn họ thấy thì cái tên vô dụng có tiếng này phải nhẫn nhục chịu đựng mới đúng, hôm nay tự nhiên cậu ấy lại nói ra những lời chống đối như vậy đúng là cực kỳ không bình thường.
Trần Đức cũng ngừng uống rượu, trên miệng nở một nụ cười.
“Ha ha ha…”, Hồ Hải Sinh đột nhiên bật cười, “Anh Long, An Khê, mọi người, mọi người có nghe thấy chưa? Cậu ta biết chống cự, chắc mặt trời mọc ở đằng tây rồi”.
“Nói về bạn bè, cậu thấy cái người kia là bạn bè của cậu hay sao? Cậu thấy anh ta có dám phản ứng gì để giúp cậu hay không?”
“Nói thật, hai người tới tham gia bữa tiệc ngày hôm nay chính là tự rước lấy nhục”.
“Đừng nói vậy”, Lôi Long giả vờ lịch sự nói: “Họ đều là bạn cùng lớp, đến dự tiệc sinh nhật của tôi là nể mặt tôi lắm rồi”.
“Đúng đúng đúng, anh Long, thật xin lỗi”.
Hồ Hải Sinh nói: “Chỉ có điều tôi cũng không có nói sai, mọi người thấy có đúng