“Không cần cảm ơn tôi, chính bản thân
cậu đã phá vỡ giới hạn của mình”.
Trần Đức nói:
“Mặc dù nhẫn nhịn một chút thì sẽ
sóng yên biển lặng, nhưởng một bước
cũng có thể vươn ra biển lớn”.
“Nhưng nhiều khi nhẫn nhịn sẽ khiến
con người biến chất, nhượng bộ càng khiến con người được nước lấn tới”.
“Cậu nhìn đám người này, có thấy thứ
gì trong mắt họ không? Là sợ hãi, chính là
vì sự phần kháng ngày hôm nay của cậu,
họ mới sợ hãi”.
“Âm thẩm nhẫn nhịn chỉ khiến họ xem
sự sỉ nhục, việc bắt nạt người khác thành
thú vui của mình”.
Giọng Trần Đức không cao nhưng lại
ẩn chứa “thế” uy nghiêm, người khác nghe
chi là một câu đơn giản nhưng với Đàm
Thu lại giống như sấm sét nổ ẩm ẩm bên
tai cậu ấy.
Một lúc sau, ánh mắt cậu ấy thay đổi.
Sự tự ti trong đáy mắt biến mất, thay
vào đó là sự tự tin.
Tấm lưng hơi gù trở nên thẳng tắp.
Đàm Thù đã vượt qua cánh cửa này,
tinh thần cả người cậu ấy đều thay đổi
đáng kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc.
“Anh Bát Hoang, tôi hiểu rồi”.
Những lời Trần Đức nói còn hơn cả
mười năm đọc sách, Đàm Thu chỉ cảm
thấy đính tai.
Sự nhẫn nhịn thẩm lặng trước đây của
cậu ấy đã khiến đám người xem chuyện
hôm nay là điều đương nhiên, từ nay về
sau cậu ấy phải làm một Đàm Thu khác
hẳn lúc trước.
Phải tạm biệt Đàm Thu trong quá khứ.
Cậu ấy không cần người khác công
nhận, càng không cần người khác chấp
nhận, nếu ngay cả bằn thân cũng xem
thường chính mình thì sao người khác có
thể xem trọng mình được?
Cuối cùng Đàm Thu dừng tay, mọi
người kéo Hồ Hài Sinh về, xem xét vết
thương cho cậu ta.
“Báo thù, báo thù cho tôi đi Long!”, Hồ
Hải Sinh thểu thào nói, dù bây giờ trong
mắt cậu ta vẫn hiện lên vẻ không tin được:
“Cái thằng, thằng vô dụng đó lại dám
đánh tôi, shhh.
”
“Yên tâm, tôi sẽ báo thừ”, thấy anh em
của mình bị đánh thành như vậy, Lôi Long
cũng cảm thấy đau gan.
Cơn đau này không phải vì Hồ Hải Sinh
bị đánh, mà là thể diện của Lôi Long này.
Hôm nay cậu ta là chủ nhân, là sinh nhật của cậu ta, cũng là tiệc do cậu ta tổ
chức, Đàm Thu ra tay đánh Hồ Hải Sinh
chính