Bát Gia Tái Thế

Chương 978


trước sau

Chương 978

Nhoáng cái, vèo!

Hắn ta lập tức hành động, xông thẳng đến trước mặt Mục Lâm!

Hai chân của Mục Lâm không khỏi bịch một cái quỳ xuống đất, sau đó, Bộ Kinh Phong giơ tay, đập thẳng lên đầu gã.

“Bốp!”

Tai, mắt, mũi, miệng của Mục Lâm lập tức đổ máu, rồi hét thảm, nhìn Lục Phúc bên cạnh: “Cứu… cứu tôi… chú Phúc…”

Cứu gã?

Làm sao Lục Phúc dám chứ?

Đừng nói giờ ông ta hoàn toàn không có khả năng ấy, dù còn ở trạng thái đỉnh cao thì khi gặp phải Bộ Kinh Phong cũng không đỡ nổi ba chiêu nữa là! Ông ta lấy cái gì để cứu Mục Lâm chứ?

Lục Phúc chẳng những không cứu, mà còn lùi ra xa hơn!

Cùng lúc đó, trong tay Bộ Kinh Phong cũng xuất hiện một con dao găm, lưỡi dao ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai như một con rắn độc xông thẳng về phía Mục Lâm.

“Phụt!”

“Phụt!”

“…”

Giây tiếp theo, tay chân Mục Lâm đều bị dao găm trực tiếp chặt đứt. Nhưng Mục Lâm vẫn chưa chết, Bộ Kinh Phong cố tình không giết gã để gã hưởng thụ sự đau đớn trước khi chết. Mục Lâm phát ra tiếng hét thảm như giết heo làm da đầu người ta run lên.

Mấy tên tôi tớ của gã hoàn toàn không dám ra tay, chỉ biết trơ mắt nhìn, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy lùi ra sau.

“A Cam, tôi trả thù cho cậu”, Bộ Kinh Phong trầm giọng nói, sau đó con dao găm trong tay bèn đâm phập vào đầu Mục Lâm.

Mục Lâm, chết!

Chết trong sự sợ hãi, hoảng sợ cùng cực, ngã sóng soài vào vũng máu.

Bộ Kinh Phong cũng không có rút con dao găm kia ra, vì nó là con dao găm của

tôi tớ nhà mình!

“Chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi”.

Tên người hầu của Bộ Kinh Phong cũng hành động, chỉ trong vài giây đã giết sạch đám tôi tớ của Mục Lâm, chẳng ai có thể may mắn chạy thoát.

“Cậu Trần, để tôi giúp cậu giải quyết đám rác rưởi kia luôn”, Bộ Kinh Phong bước tới trước mặt Trần Đức, ngó quỷ lùn Hắc Vân và mấy chục người do gã ta dẫn đến nói.

“Bộ Kinh Phong, cậu muốn là địch với tôi ư?”, quỷ lùn Hắc Vân chợt lùi lại bên người của mình, kéo ra một khoảng cách với Bộ Kinh Phong: “Lẽ nào cậu nghĩ rằng mình có thể giết chết tôi sao?”

Tuy quỷ lùn Hắc Vân khá kiêng kỵ Bộ Kinh Phong, nhưng thực lực cả hai lại ngang ngửa nhau. Thế nên, khi đối mặt với Bộ Kinh Phong, gã ta cũng không phải không có sức đánh một trận. Vì vậy, gã ta mới không có chạy trốn luôn.

Lục Thư Tuyết không chết mà giờ gã ta lại bỏ chạy thì chẳng khác nào đã nuốt lời. Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay, không những sẽ mất một nửa thù lao, mà sau này tiếng tăm của gã ta cũng sẽ tụt dốc.

“Là địch với ông thì sao?”, Bộ Kinh Phong hoàn toàn chẳng coi quỷ lùn Hắc Vân là cái đinh gì, tuy muốn giết loại người đó sẽ khá rắc rối, nhưng cũng không phải không thể.

Lẽ nào giết gã ta thì tập đoàn sát thủ đứng sau lưng quỷ lùn Hắc Vân dám trả thù chắc?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện